Cô không nhìn thấy đôi mắt người đàn ông đầy dịu dàng ở đầu dây bên kia: “Ông cụ đang ở dưới lầu nhìn chằm chằm, đã tuyên bố nếu đêm nay anh ra cửa thì sẽ chặt chân anh.”
Ngừng lại một lúc, Bạch Dạ Kình đề nghị: “Nếu nhớ anh thì em lên đây đi?”
Ý tứ trêu ghẹo quá rõ ràng.
Hạ Tinh Thần xấu hổ vô cùng, bèn chu miệng đáp lại: “Ai muốn anh, em không lên đâu, tắt máy đi ngủ đây.”
Trong giọng nói có chút hờn dỗi, rõ ràng muốn hung dữ với anh nhưng mà kết quả lời nói ra lại nhõng nhẽo như đang làm nũng vậy.
Mặc dù cách nhau qua điện thoại nhưng Bạch Dạ Kình vẫn có thể cảm nhận được như có bàn tay nào đó đang mơn man ruột gan của anh, làm cho cả người anh khô nóng khó chịu.
Cô gái này cố ý không để anh ngủ yên đêm nay sao?
Hạ Tinh Thần không nói gì thêm mà tắt máy.
Cô không trúng kế của anh đâu.
Nếu cô lên đó thật mà gặp phải ông cụ thì ông cụ không tức giận mới là lạ.
Tuy không đến mức đánh cô nhưng mà trong lòng ông ta sẽ nghĩ cô là đồ đàn bà dâm loàn.
Bởi vì nghe được giọng nói của anh rồi cho nên hiện tại sự bất an trong lòng cô mới tiêu tan.
Cô cong khóe môi, tắt máy, sau đó đóng cửa ban công rồi nằm lên giường.
Bên kia
Trong trại tạm giam.
Hạ Tinh Không vẫn không thể gọi điện thoại được cho Hạ Tinh Thần, trong lòng cô ta vô cùng tức tối.
“Này, nhanh lên một chút.” Cảnh sát vỗ mặt bàn, nhìn đồng hồ: “Còn một phút nữa thôi đấy.”
Sắc mặt Hạ Tinh Không đầy oán hận: “Hạ Tinh Thần, nếu đã không nể mặt vậy thì đừng trách tôi ra tay độc ác với cô.
Cô ta nghiến răng lẩm bẩm, lại bấm số máy khác.
“Này, muộn như vậy còn gọi điện thoại tới, ai đấy?” Bên kia vang lên giọng nói không hề kiên nhẫn của một cô gái.
“Là tôi, Hạ Tinh Không.”
“Hạ Tinh Không?” giọng điệu của Tống Duy Nhất đúng là không hề kiên nhẫn.
“Không phải cô đã gặp chuyện gì rồi sao? Muộn như vậy rồi còn gọi điện cho tôi làm gì?”
Hạ Tinh Không hít một hơi thật sâu, nắm chặt điện thoại, không thèm để ý tới sự hèn mọn trong lời nói của Tống Duy Nhất: “Cô nghĩ cách cho tôi ra ngoài, tôi sẽ giúp cô báo thù.”
“Tôi không biết cô đang nói cái gì, tôi tắt máy đây.” Tống Duy Nhất cảm thấy không hiểu được ý của cô ta, thực ra cô ta cũng không muốn nói gì nhiều.
“Duy Nhất.” Hạ Tinh Không cao giọng, giống như nắm được ngọn rơm cứu mạng cuối cùng vậy, vội vàng gọi đối phương: “Hôn lễ lần trước của cô bị mọi người đánh giá soi mói như vậy, cuối cùng biến thành trò cười, cho nên cô không thể nào ngẩng đầu trước mặt bạn bè.
Chẳng lẽ cô không muốn báo thù hai bọn họ sao?”
Cô ta nói rất nhanh, như sợ Tống Duy Nhất sẽ tắt máy.
Tống Duy Nhất nghe được mà giật mình, sau đó chỉ cười nhạo một tiếng: “Hiện giờ tôi đã thành ra như nào rồi cô còn không biết sao? Cô cho rằng thù này muốn báo là báo được à?”
Ba của cô ta là Tống Quốc Nghiêu đã bị bãi bỏ chức vị phó Tổng thống và chủ tịch nghị viện, giờ ông ta chẳng còn địa vị gì, cùng lắm chỉ là hư danh mà thôi.
Trước kia trong nhà đông như trẩy hội, người tới chào hỏi không dứt, người giúp việc cũng rất nhiều.
Nhưng bây giờ…
Đã chẳng còn gì nữa.
Hạ Tinh Không vội vàng nói: “Tôi có thể giúp cô.”
Hạ Tinh Thần nằm ở trên giường, tắt đèn đầu giường, trong phòng lập tức trở nên tối đen.
Đây là lần đầu tiên cô ở Chung Sơn.
Trước kia lúc ở phòng chăm sóc Chung Sơn, còn nghĩ tới ông hai Bạch không con cái gì, nửa cuộc đời thật cay đắng đáng thương.
Vậy mà giờ cô lại ngủ ở tòa nhà này, trong thân phận con gái ông ấy.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy cuộc đời thật trêu người.
Giống như trong lòng lại suy nghĩ quá nhiều, cô lăn qua lăn lại một hồi, rốt cuộc cũng buồn ngủ.
Khó khăn lắm mới có thể nhắm mắt lại, điện thoại lại đổ chuông.
Cô nửa tỉnh nửa mê ngay cả màn hình