“Đâu chỉ có tôi chứ? Tình cảm của cô có lẽ cũng không ít hơn so với tôi đâu!” Lan Diệp mặc một chiếc váy, trông cô ta có vẻ rất dịu dàng.
Lan Diệp mỉm cười, cô ta nhìn sau gáy Hạ Tinh Thần: “Nhưng mà thật đáng tiếc, cho dù cô có tình cảm hơn nữa thì cũng vô ích.
Nếu cô tôi đã nhận cô là con thì chắc giờ cô và Tổng thống đã chia tay rồi đúng không?”
Hạ Tinh Thần biết cô ta là muốn nói đến chuyện này, cô nhìn Lan Diệp, chậm rãi nói: “Không hề!”
Lan Diệp không tin, vứt đống quần áo vừa thay sang một bên, cười nói: “Ai sẽ tin chứ?”
Hạ Tinh Thần cũng không trả lời cô ta, dù sao tin hay không là chuyện của Lan Diệp.
Nhưng mà ngay sau đó, Lan Diệp tinh mắt đã nhìn thấy một chiếc vòng hơi lộ ra ngoài: “Cô đang đeo cái gì trên cổ?”
Khi Hạ Tinh Thần chưa kịp phản ứng, cô ta đã bước nhanh tới, kéo sợi dây kia, sau khi thấy rõ là chiếc nhẫn, cô ta tức giận dùng sức giật đứt nó.
Hạ Tinh Thần khẽ cau mày nhưng cũng không nói gì, chỉ mặc kệ cô ta.
Lan Diệp cầm chiếc nhẫn kia, nhìn xung quanh, rồi cô ta lộ vẻ đau lòng, không dám tin vào mắt mình.
“Đây là nhẫn đính hôn của tôi, nhìn đủ chưa?” Hạ Tinh Thần giơ tay trước mặt cô ta.
Lan Diệp có chút không cam lòng, nhìn chằm chằm Hạ Tinh Thần: “Anh ấy đưa cho cô?”
Hạ Tinh Thần lấy sợi dây chuyền trở lại, cũng may sợi dây không có vấn đề gì, cô thắt lại dây rồi đeo lên cổ.
Lần này, cô rất cẩn thật cất vào trong áo.
Lan Diệp sợ hãi nhìn một loạt các động tác của Hạ Tinh Thần, thật lâu sau đó mới tỉnh táo lại.
Quả thật cô ta rất sốc khi nhìn thấy chiếc nhẫn này.
Lúc trước, Bạch Dạ Kình và Hạ Tinh Thần ở chung một chỗ, cô ta luôn cảm thấy chẳng bao lâu sau rồi bọn họ sẽ chia tay.
Hạ Tinh Thần không có gì nổi bật, ngài Tổng thống chỉ vui đùa một chút mà thôi.
Chờ một khoảng thời gian nữa, hai người họ giải tán chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Nhưng cô ta không ngờ Tổng thống lại nghiêm túc với Tinh Thần, còn tặng cả nhẫn đính hôn nữa.
Hơn nữa, chiếc nhẫn này không phải chiếc nhẫn thông thường, là số lượng có hạn trên thế giới.
Hơn nữa, với mỗi một thẻ căn cước thì chỉ mua duy nhất một đôi mà thôi!
“Diệp Diệp, thay quần áo xong thì mau dẫn em gái xuống ăn cơm đi!” Một lúc sau, giọng của Vân Tưởng vang lên.
Hạ Tinh Thần không nói nhiều, đi tới cửa.
Lan Diệp hoàn hồn lại, nhìn tấm lưng kia: “Có phải hai người điên rồi không?”
Bàn tay đặt lên tay nắm cửa của Hạ Tinh Thần hơi dừng lại.
Chỉ nghe Lan Diệp tiếp tục nói: “Chẳng lẽ cô muốn kết hôn với anh họ mình sao?”
“Có lẽ vậy!”
“Có lẽ?” Lan Diệp chăm chú nhìn cô, giọng nói hơi the thé: “Cô có biết rằng hai chữ ‘có lẽ’ này của cô sẽ hoàn toàn phá hủy anh ấy không?”
Hạ Tinh Thần nghe được trong giọng nói của Lan Diệp chứa đầy sự quan tâm đến Bạch Dạ Kình.
Cô ta thật sự lo lắng cho anh.
“Chuyện của hai người, nếu như bị lộ ra ngoài, cô bảo anh ấy phải làm sao? Xử lý thế nào chứ? Lại còn tương lai của anh ấy nữa...!Sẽ ảnh hưởng như thế nào đến người đàn ông đầy dã tâm, thích quyền lực như vậy chứ? Chẳng lẽ, cô nhẫn tâm để anh ấy vì cô mà bỏ qua tất cả cố gắng của những người trong phe anh ấy sao? Để mọi cố gắng của bọn họ đổ xuống sông xuống biển sao?”
Những lời này, người lớn trong nhà chưa từng nói với cô nhưng cô cũng hiểu được sự nghiêm trọng trong đó.
Nhưng những lời này ở trong miệng Lan Diệp lại khiến cô đau đớn.
Hít sâu một cái, cô giữ chặt tay nắm cửa, ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lan Diệp: “Tôi đã đồng ý với anh ấy.
Cho dù ở phía trước xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không lùi bước.
Anh ấy không buông tay tôi thì sao tôi có thể?”
Lan Diệp cười ha ha: “Một câu mãi mãi không lùi bước thật hay, vừa thật si tình