“Anh bận đến bây giờ sao?”
“Ừ.” Bạch Dạ Kình hơi bị cảm, ho khan mấy tiếng ở bên kia: “Lần này tới để đàm phán về vấn đề hợp tác kinh tế sâu rộng giữa hai nước, nên mọi người đều cố gắng hết sức.”
Hạ Tinh Thần cũng biết chuyến đi này không dễ dàng gì.
Quan hệ ngoại giao giữa quốc gia bọn họ và nước láng giềng luôn trong tình trạng căng thẳng, tình hình quốc tế bây giờ cũng không được lạc quan cho lắm.
Nước S được thành lập nhiều năm như vậy, nhưng vẫn luôn không tìm được cách giải quyết hiệu quả về vấn đề ngoại giao với nước láng giềng.
Cho nên, gặp mặt song phương này của anh, được người dân của cả hai nước chú ý cao độ
“Nhưng mà, lần này coi như là đàm phán thuận lợi.
Nếu như vấn đề hợp tác kinh tế được triển khai hiệu quả, thì vấn đề ngoại giao của hai nước sau này sẽ không còn phải nhức đầu như bây giờ nữa, như vậy thì mọi người đều có thể tạm thời được nghỉ ngơi.”
Lúc anh nói những lời này, giọng nói của anh rất đanh thép, mang theo khí phách hiên ngang của nhà cầm quyền.
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói mệt mỏi của anh, lại thêm mấy phần ung dung.
Giống như là có mấy phần kiêu ngạo, mấy phần tự hào.
Đất nước đạt được thành tựu khiến cho anh cảm thấy vui mừng và cảm giác mình có giá trị.
Hạ Tinh Thần đột nhiên không thể nào tưởng tượng nổi, khi có một ngày những thứ này bị hủy trong chốc lát, thì anh sẽ trông như thế nào.
Nghe giọng nói của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh xuất hiện ở trước màn hình, đắm chìm trong tiếng ủng hộ của dân chúng, dáng vẻ hăm hở… những thứ đó như dần trở nên mơ hồ trước mắt cô.
Nhưng những thứ đó mới tạo thành Bạch Dạ Kình chân chính, cái vị trí tối cao đó chỉ thuộc về anh mà thôi.
Cô đứng ở giữa quảng trường, đón từng cơn gió lạnh, nhìn dòng người qua lại, lưu luyến nghe giọng nói của anh.
Sau khi cúp điện thoại, cô vẫn không rời đi, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn kia.
Cho đến khi…
Tiếng bíp bíp đột nhiên vang lên, cô vô thức quay mặt nhìn sang, một chiếc xe màu sắc chói mắt chậm rãi dừng lại ở bên đường.
Cửa xe được hạ xuống, gương mặt quen thuộc dần hiện ra sau lớp kính xe.
“Em đã hóa đá rồi à, đang ở quảng trường nhìn chằm chằm cái gì vậy?”
Là Dư Trạch Nam.
Buổi tối nay, anh ta nhàm chán lượn qua lượn lại quanh thành phố, kết quả, không ngờ còn có thể gặp được cô.
Hạ Tinh Thần không đáp lại, Dư Trạch Nam từ trên xe bước xuống, lấy khăn quàng nhung của mình quàng lên cổ của cô: “Tai tím cả lại rồi.
Lên xe đi, tôi đưa em trở về.”
Cô cảnh giác, trợn mắt nhìn anh.
Mấy nữ sinh đi qua bên cạnh bị khuôn mặt đẹp trai của Dư Trạch Nam làm cho tim đập chân run, tụm lại xì xào bàn tán, cũng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Tinh Thần, nhưng hết lần này đến lần khác thái độ của cô chỉ là.
“Đi thôi, cô chủ Lan.” Dư Trạch Nam làm động tác tay mời.
“Anh còn dám gọi tôi như vậy?” Hạ Tinh Thần lấy khăn quàng trên cổ xuống, tức giận đánh anh: “Anh đã sớm biết nhưng lại không nói phải không? Có phải anh đã sớm biết ba tôi là ai hay không? Có phải anh đã sớm biết tôi và Dạ Kình không thể nào ở chung một chỗ hay không?”
Cô nói đến đây, âm thanh dần trở nên nức nở.
Dư Trạch Nam vừa tránh né cô, vừa hét lên: “Tôi thừa nhận là tôi đã sớm biết thân thế của em, nhưng không phải là do tôi không muốn nói, mà do anh trai tôi, nếu như tôi nói toàn bộ sự thật cho em, thì anh trai tôi sẽ làm thịt tôi mất, em cũng phải thông cảm cho tôi chứ.
Lại nói, không phải tôi cũng đã nhắc nhở em sao, do em ngốc quá thôi.”
“Anh còn dám mắng tôi ngốc, cái tên lường gạt này, căn bản là anh không coi tôi là bạn, vậy mà tôi vẫn một lòng coi anh là bạn.” Hạ Tinh Thần nói đến đây, nước mắt không kiềm chế được mà lăn dài trên má.
Thật ra thì, cô không cảm thấy ủy khuất khi Dư Trạch Nam lừa cô, mà bởi vì những lời nói của Lan Diệp và Lan Chiến với cô ở nhà họ Lan vừa nãy, tất cả cảm xúc của cô trở nên hỗn độn, bị dồn nén mà không thể nào trút ra được, bây giờ vừa vặn gặp anh, cho nên cô đã không nhịn được, phát tiết toàn bộ cảm xúc ra.
Dư Trạch Nam bị cô làm cho sợ hãi,