Cánh cửa dần dần đóng lại.
Cánh cửa vừa dày vừa nặng, ngăn cách hai người ở hai thế giới.
Hạ Tinh Thần thả thằng bé xuống, trong lòng chua xót, đột nhiên cô mở cửa, chạy trở lại.
Đương nhiên anh ở bên trong cũng không nghĩ đến cô đột nhiên lại quay lại, thấy bóng dáng cô, trong mắt anh xẹt qua một dòng nước ngầm, sau đó, sải bước đi về phía cô.
Cô vùi vào ngực anh.
Bạch Dạ Kình dùng sức ôm chặt cô: “Tại sao lại quay lại?”
Giọng khàn khàn sâu xa.
“Em chỉ muốn nói với anh, em rất vui vì năm năm trước, người đàn ông kia, may mắn là anh.”
Trong giọng nói của cô mang theo sự nghẹn ngào: “Em bị Lý Linh tính kế, người em gặp, vừa đúng là anh.”
Bất kể tương lai như thế nào, cuộc đời có thể gặp được anh, được anh dành cho phần tình yêu này, cô sống đã không uổng công rồi.
“Em đã không còn trách anh, càng không hối hận sinh Đại Bạch cho anh.”
Bên ngoài, Hạ Đại Bạch bị thả xuống, thằng bé chặc chặc mấy tiếng, liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, nhức đầu xoa trán.
Những người lớn này cũng quá mệt mỏi rồi, cùng lắm chỉ tách ra mấy ngày mà thôi, làm giống như vĩnh biệt vậy.
Chờ Hạ Tinh Thần đi ra, thằng bé không nhịn được nói: “Đại Bảo, mẹ vì Tiểu Bạch mà ném con đi như vậy, là hành động rất không đúng.”
“Nói bậy, mẹ đâu có ném con.” Cô ôm lấy thằng bé.
Tầm mắt Hạ Đại Bạch được ngang hàng với cô: “Con cũng cảm thấy xấu hổ thay, chẳng qua là đến chỗ bà ngoại ở vài ngày, mẹ với Tiểu Bạch làm như không thấy mặt nhau nữa vậy.”
Thân thể Hạ Tinh Thần cứng đờ, sắc mặt hơi thay đổi.
Hạ Đại Bạch nhíu mày, thằng bé nhìn chằm chằm cô: “Chẳng lẽ là thật sao? Tiểu Bạch lại không cần chúng ta?”
Cô cười khổ: “Nghĩ bậy gì đấy? Không phải vừa rồi Tiểu Bạch đã nói sẽ nhanh chóng đến đón chúng ta sao?”
Lúc này Thụy Cương cũng lên tiếng: “Cậu chủ yên tâm, ngài Tổng thống tương đối bận rộn, chờ thêm một thời gian làm xong mọi việc là được.”
Hạ Đại Bạch là một đứa bé rất nhạy cảm.
Thằng bé nhìn Thụy Cương, lại nhìn Hạ Tinh Thần, hồi lâu mới yên tâm một chút.
Vé tàu của Hạ Tinh Thần là vé vip, có phòng riêng, cô và thằng bé ở bên trong được bảo vệ rất kỹ.
Cô ngây người nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, cúi đầu nhìn thằng bé nằm trên chân mình, trong lòng đủ loại cảm xúc cứ cuồn cuộn dâng lên.
“Thưa ngài, tàu cao tốc đã chạy.”
Hồi lâu, Lãnh Phi đẩy cửa đi vào phòng khách quý.
Tầm mắt Bạch Dạ Kình từ đầu đến cuối đều rơi vào ngoài cửa sổ, giống như không nghe được lời nói của anh ta.
Trầm mặc một lát, đợi tàn thuốc sắp cháy đến tay, anh mới dập tắt, đứng dậy: “Về phòng làm việc.”
Phòng làm việc.
Sắc mặt mọi người đều nghiêm trọng, chờ họp.
Bạch Dạ Kình vừa đến lầu trên cùng, thư ký lập tức nói: “Ngài Tổng thống, bác sĩ Phó đưa văn kiện đến, nói là văn kiện ngài cần.”
Anh gật đầu.
Không nhìn đến, cũng biết là gì.
Vào cửa, mở văn kiện ra, xét nghiệm DNA.
Kết quả xét nghiệm đúng như anh suy đoán.
Cái này, hẳn là tin tốt nhất hôm nay.
Anh đóng văn kiện, đặt vào ngăn kéo.
Sau đó, thay quần áo khác, sải bước đi vào phòng hội nghị.
Nơi đó, giờ phút này, tiếng oán hờn khắp nơi.
Chuyện này vừa bị đưa ra ánh sáng, quả thật không phải chuyện đùa.
Hôm sau.
Truyền thông bùng nổ lần nữa.
Thiếu nữ mười tám tuổi năm đó bị bày ra trước mắt mọi người.
Trong nháy mắt mọi người đều biết đến ba chữ “Hạ Tinh Thần”.
Tất cả mọi người đều đang đào tin tức liên quan đến cô.
Từ Bộ ngoại giao đến phòng làm việc của Tổng thống, mọi người đều xì xào bàn tán chân tướng, nhưng không có ai dám đến trước mặt Tổng thống nói nửa chữ.
Mọi người vốn không dám tin anh là người như vậy, nhưng trên mạng ngày càng có nhiều lời bàn tán, tựa như bông tuyết vậy, người tin tưởng cũng dần lung lay.
Càng nghĩ càng cảm thấy có lẽ đúng là như vậy.
Trong phòng ăn nhà giam, Hạ Tinh Không ngẩng đầu xem tin tức kia, nhớ đến dáng vẻ chật vật của Hạ Tinh Thần, lộ ra mấy phần đắc ý.
Hơn nữa, Tống Duy Nhất từng cam kết với cô ta, nếu chuyện được phơi bày