“Năm năm trước, Tổng thống tìm đến tôi, yêu cầu để cho con gái tôi là Hạ Tinh Thần mang thai hộ, giúp ngài ấy sinh một đứa con, nói là cho tôi một ngàn vạn làm thù lao.
Thế nhưng, lúc ấy con gái tôi chỉ mới mười tám tuổi, mặc dù tôi có dao động đối với một ngàn vạn, nhưng mà, cũng không có lập tức đồng ý.
Thế nhưng sau đó, Tổng thống cho người hết lần này đến lần khác tìm đến tôi.
Tôi cũng chỉ bị thân phận của ngài Tổng thống chèn ép, mới không thể không gật đầu đồng ý.
Sau đó, tôi thương lượng với con gái mình, con bé không hề có ý định đồng ý.
Nhưng mà, không thể nào ngờ rằng, một tháng sau, đột nhiên con bé lại mang thai.
Theo lời con bé nói, đã bị người khác hạ thuốc mê, và bị xâm phạm trong lúc hôn mê.”
“Lúc ấy, chúng tôi cũng rất hoảng hốt.
Ba con bé rất tức giận, bảo tôi cùng con bé đến bệnh viện bỏ đứa nhỏ.
Tôi lập tức làm theo, thế nhưng không ngờ rằng, đến bệnh viện rồi lại không có ai dám làm phẫu thuật, nói là một vị họ Bạch bên trên căn dặn, không được phép bỏ đi con của ngài ấy.”
Lý Linh ngồi đó, nói một câu rồi lại một câu.
Lời bà ta không khác gì những quả bom, vừa ra khỏi miệng lập tức làm dậy lên sóng to gió lớn.
Máy ảnh điên cuồng lóe sáng, bầu không khí sôi trào.
Hạ Tinh Thần nhìn Bạch Dạ Kình, chậm rãi đứng dậy: “Chánh án, tôi có lời muốn nói!”
Cô đứng dậy, tầm mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
Bạch Dạ Kình vốn không có biểu cảm gì, giờ phút này cũng nhíu mày nhìn cô.
Cô biết, anh không muốn kéo cô vào sóng gió này.
Thế nhưng, hôm nay cô đã không thể trốn tránh được nữa.
“Những người không có phận sự, mời dừng lại sự ồn ào, náo động!” Chánh án gõ búa lên bàn, khiến bầu không khí an tĩnh trở lại, ông uy nghiêm nhìn về phía Hạ Tinh Thần: “Chào cô, nơi này cũng không có chuyện của cô, mời cô ngồi xuống.”
Hạ Tinh Thần gở kính mát và khẩu trang xuống.
Mọi người đã mơ hồ đoán được cô là ai, sau đó chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cô bỏ qua tất cả, vừa nói vừa đi vào giữa đám người: “Là đương sự, tôi nghĩ, mình là người có tư cách lên tiếng nhất!”
Quả nhiên là đương sự.
Chánh án và những người khác bàn bạc, mời cô vào chỗ ngồi.
Dưới đài, tất cả mọi người đều tò mò chờ xem diễn biến tiếp theo.
“Tôi thấy, ngài Tổng thống xong rồi, đương sự cũng đến đây, có lẽ quyết phải đưa ngài ấy vào chỗ chết!”
“Lời của đương sự chắc chắn là thật! Nếu thật sự là người bị hại, đã tố cáo còn đến thẩm vấn, chuyện này có lẽ còn có gì đó phức tạp.”
“Thật sự khiến người ta thất vọng! Từ đầu đến cuối tôi không hề tin ngài Tổng thống là loại người như vậy!”
“Hiện giờ sự thật đang ở trước mặt, không tin cũng phải tin!”
Người dưới đài, anh một câu tôi một câu, càng ngày càng ồn ào.
Cho đến khi Hạ Tinh Thần mở miệng lần nữa: “Xin mọi người không nên tin những lời của mẹ kế tôi, tôi không giống như những lời bà ta nói!”
Mọi người sửng sốt lần nữa.
Cái này, tình huống gì đây?
“Ngài Tổng thống là một vị lãnh đạo ưu tú, nhiều năm qua, ngài ấy ở vị trí này, đã cống hiến cho người dân, cho quốc gia thế nào, tôi tin tưởng mọi người cũng quá rõ ràng.” Hạ Tinh Thần chậm rãi mở miệng: “Không nói chi xa, chỉ mấy ngày trước, ngài Tổng thống viếng thăm nước láng giềng, vì chúng ta mà thuận lợi mang về hợp đồng hợp tác kinh tế đối với điện hạt nhân và đường sắt, sự cống hiến này, bất kỳ tin tức giả tạo nào cũng không thể bác bỏ.
Mọi người bầu ra một người lãnh đạo ưu tú như vậy, từ đầu đến cuối chuyện mà ngài ấy làm, chưa bao giờ khiến cho mọi người thất vọng.
Cho nên, tại sao lần này mọi người lại cảm thấy ngài ấy sẽ khiến cho mọi người thất vọng?”
Lúc cô nói những lời này, ánh mắt bình tĩnh, chậm rãi lướt qua mỗi một đôi mắt của mọi người.
Mỗi một chữ đều mềm mại dịu dàng, có năng lực trấn an thần kì, lại còn có sức cảm hóa, khiến cho người khác dễ dàng tin phục.
Lời này của cô, không thể nghi ngờ, thật sự khiến cho mọi người tỉnh táo lại đôi chút, những người vừa lên tiếng chỉ trích giờ đây đều đang nhớ lại