Đừng nói là bảo cô dùng miệng đút đấy nhé.
Bạch Dạ Kình ghé mắt nhìn cô, chân mày hơi nhướn lên, ánh mắt kia rõ ràng nói là cô đã đoán đúng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhất thời đỏ bừng lên.
Da mặt của cô mỏng, nên tất nhiên là không làm được.
Huống chi, bây giờ người giúp việc và quản gia đều đang ở đây.
Cô giật giật khóe miệng, ngượng ngùng thu thìa bánh đã đặt ở bên miệng anh về.
Đứng ở bên ghế sa lon, tự múc từng thìa từng thìa một ăn, dáng vẻ cô vợ nhỏ, lại có vẻ hơi giống trẻ nhỏ làm sai chuyện.
Bạch Dạ Kình cũng không cưỡng cầu, anh cầm chiếc điều khiển từ xa ở bên cạnh, đổi sang một kênh truyền hình khác.
Một lúc lâu.
Hai người vẫn không nói chuyện với nhau.
Bầu không khí khá là u ám, Hạ Tinh Thần rất chán nản, nhưng mà, anh lại làm như không liên quan gì đến mình, cứ chăm chú xem ti vi.
Điều này làm cho cô thật sự rất buồn bực.
Sau khi cô ăn xong bánh ngọt, thì cô buông cái thìa xuống, muốn đứng dậy.
Có thể là do đã ngồi quá lâu, nên hai chân của cô tê rần.
Cả người mềm nhũn, ngã về trên thảm, cằm nặng nề đập vào cạnh bàn.
“Đau quá!” Cô kêu lên một tiếng, hốc mắt đã bắt đầu ẩm ướt.
Còn chưa hoàn hồn lại, thì trong một giây tiếp theo, cơ thể đã được một đôi tay dài bế lên, cả người được đặt lên trên đùi của người nào đó.
“Bỏ tay ra, để anh nhìn xem.”
Bạch Dạ Kình cau mày.
Hạ Tinh Thần sụt sịt cái mũi: “Không phải là anh không thèm để ý đến em sao, còn quản em làm gì?”
Bạch Dạ Kình cúi xuống nhìn cô, anh không trực tiếp đáp lại cô, chỉ bỏ bàn tay đang giữ lấy cằm của cô ra.
Thấy một mảng đỏ bầm kia, thì lông mày nhíu chặt hơn.
Anh nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cẩn thận nâng cằm của cô lên xem xét, rồi nhìn chằm chằm vào cô: “Đỏ rồi, ngày mai nhất định sẽ bầm tím cho xem.”
Ánh mắt kia, khiến cho Hạ Tinh Thần cảm thấy vô cùng uất ức.
Đã đụng thành như vậy rồi, anh cũng không chịu cho cô thấy sắc mặt tốt, cho dù là an ủi thôi cũng được.
“Luộc trứng gà nóng, bọc lại rồi mang đến đây.” Dường như Bạch Dạ Kình không nhìn ra vẻ ai oán trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chỉ quay đầu phân phó người giúp việc.
Mọi người bị cái đụng cằm kia dọa sợ không nhẹ, lúc này cũng không dám thờ ơ, vội vàng đi vào phòng bếp.
Một lúc sau, trứng gà được mang tới.
Hạ Tinh Thần vừa chuẩn bị đưa tay ra nhận, thì đã bị Bạch Dạ Kình giành mất.
Anh thử nhiệt độ, để chắc chắn là trứng gà không quá nóng, rồi mới lăn trứng gà ở dưới cằm của cô.
Hạ Tinh Thần đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh, tay bấu vào cổ tay của anh, đầu nghiêng ra phía sau.
“Không được phép nhúc nhích.” Một tay kia của anh giữ lấy ót của cô, cố định mặt của cô lại.
Thấy đôi mắt của cô đã phủ một tầng sương mù mỏng, ánh mắt của anh dịu dàng đi không ít, đôi môi mỏng khẽ động: “Anh sẽ cố gắng nhẹ tay.”
Giọng nói, cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Hạ Tinh Thần làm bộ đáng thương gật đầu.
Cái dáng vẻ đáng thương kia, khiến cho anh cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng mắng: “Đúng là ngốc mà.”
Bốn chữ, mặc dù là mắng cô, nhưng mà, từng chữ một lại như mang theo giọng điệu cưng chiều.
Tất cả cảm xúc khó chịu của cô lúc nãy, đã lập tức tan biến đi, cô cong môi cười với anh.
“Cười cái gì mà cười, đã đụng thành như vậy rồi, mà còn cười được à.”
“Nếu như em không bị đụng cằm như vậy, có phải là cả tối nay anh định không để ý tới em hay không?”
“Chẳng lẽ, anh không nên giận?”
“…” Hạ Tinh Thần im lặng trong giây lát, cô nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi, em nói xin lỗi với anh còn không được sao?”
Tầm mắt của Bạch Dạ Kình vốn đang chuyên chú nhìn vào vết bầm ở cằm của cô, lúc này, khi nghe cô nói mấy thứ đó, mắt khẽ nâng lên.
“Còn gì nữa không?”
“Không phải là em thật sự muốn cùng anh… Cái đó.” Cô không dám nói hai chữ chia tay.
Sợ anh lại đen mặt, chỉ tiếp tục nói: “Em chỉ lo lắng cho anh mà thôi, không muốn làm khó anh.
Cho nên, vừa nghe thấy Lan Diệp nói có cách, tất nhiên là em…”
Cô dừng lại, rồi bồi thêm một câu: “Nghĩ nhiều sẽ bị loạn.”
“Tuy nhiên…” Nói đến đây, Hạ Tinh Thần nhớ tới cái gì, cô nhỏ giọng nói: “Nhắc tới lúc đó, em còn chưa thèm tức giận với anh đâu.”
Bạch Dạ Kình dùng ánh mắt nhìn cô, hiển nhiên là đang hỏi cô tức cái gì.
“Nhìn có vẻ như Lan Diệp thật sự rất yêu anh.
Hơn nữa, cô ta là người có thủ đoạn như vậy, anh nói xem, có thể có một ngày, anh đột nhiên…”
“Có thủ đoạn?” Bạch Dạ Kình