Lúc nhân viên trên khoang hạng nhất biết người mình phục vụ là ngài tổng thống đều cực kỳ vui.
Tất cả mọi người chen nhau đến khoang hạng nhất, chiêm ngưỡng phong thái của ngài tổng thống và đệ nhất phu nhân tương lai.
Nhưng đều bị tiếp viên ngăn lại.
Hạ Tinh Thần phát hiện, Bạch Dạ Kình căn bản là một nguồn sáng, tự động hấp dẫn ánh mắt phụ nữ.
Từ lúc bọn họ đăng ký, ánh mắt tiếp viên hàng không đều dừng trên người anh.
Ánh mắt anh nhìn qua, không có ai dám đối diện, đều mặt đỏ tai hồng quay đi, nhưng đến khi tầm mắt anh nhìn đi, những người đó lại quay sang ngó anh.
Bạn gái đi cùng là cô hoàn toàn bị bọn họ phớt lờ.
Hạ Tinh Thần không thể không cảm thán.
Trai đẹp đúng là gánh nặng, lúc nào cũng phải đề phòng ong mật đến tranh giành, cũng quá vất vả rồi.
Cô chọn hai chỗ ngồi cạnh nhau đưa Đại Bạch tới.
Trẻ con luôn ham ngủ, hôm nay lại dậy sớm, cho nên lúc này vừa ngồi xuống, máy bay còn chưa cất cánh, cậu bé đã nghiêng đầu một cái đã ngủ mất tiêu.
Hạ Tinh Thần thắt dây an toàn cho cậu bé, hạ ghế tựa để cậu bé nằm xuống.
Bạch Dạ Kình thuận tay cầm chăn đắp cho cậu.
Cô và anh ngồi hai bên đứa nhỏ.
“Em cũng ngủ xíu đây, nay dậy sớm quá.” Hạ Tinh Thần buồn ngủ ngáp một cái, nhỏ giọng nói.
Bạch Dạ Kình gật đầu, cầm một cái chăn khác đắp cho cô.
Cô ôm vào trong ngực, nhìn anh: “Anh không ngủ chút à?”
“Anh đọc báo một lát.”
Hạ Tinh Thần gật đầu, không nói gì nữa, nhắm mắt lại ngủ.
Lát sau máy bay cất cánh, vững vàng bay lên.Tiếp viên hàng không phụ trách phục vụ chầm chậm tiến vào.
“Ngài tổng thống, đây là rượu vang đỏ, mời ngài dùng.”
“Cảm ơn.” Người nào đó vẫn đọc báo như cũ, đầu cũng không ngẩng lên.
“Nơi này có rất nhiều món ăn nhẹ, ngài thích loại nào ạ.” Giọng tiếp viên hàng không trong veo động lòng người.
Hạ Tinh Thần nằm ở bên kia nghe vậy cảm khái không thôi.
“Có bánh ngọt không?”
“Có ạ.
Tôi lập tức mang tới cho ngài.”
“Ừm.” Người nào đó gật đầu, tiếp viên hàng không lập tức kích động đi chuẩn bị bánh ngọt.
Rất nhanh, bánh ngọt được đưa tới, tiếp viên hàng không lại tha thiết đưa đến trước mặt anh, anh thản nhiên nói: “Đặt đó đi, bao giờ vợ tôi dậy sẽ ăn, cô ấy rất thích món này.”
“…”
Tiếp viên hàng không sửng sốt một hồi, rồi sau đó hâm mộ nhìn người ngủ say bên cạnh anh.
Thật là một người hạnh phúc.
Bây giờ trên truyền thông đều nói ngài tổng thống là người chung tình, bây giờ thấy vậy đúng là không thổi phồng chút nào.
Hạ Tinh Thần nằm ở bên kia không mở mắt, chỉ là môi cong lên, nhịn không được nở nụ cười.
Quả nhiên, câu nói kia của anh đúng là có hiệu quả.
Sau khi nói vậy, đám ong mật này không tới thường xuyên nữa.
Nhưng ánh mắt si mê nhìn ngài tổng thống cũng không giảm chút nào.
“ngài Bạch.” Cô lười biếng ôm chăn ngồi dậy, ngáp một tiếng gọi anh.
Ánh mắt anh rời khỏi tờ báo nhìn sang, đúng lúc đối diện với tầm mắt cô.
Cô ngả đầu lên vai anh, người có chút lười biếng, ngay cả thanh âm cũng biếng nhác: “Nếu không sau này mỗi lần ra ngoài anh đều đeo khẩu trang đi.
Anh nói vậy được không?”
Bạch Dạ Kình nhíu mày: “Ghen?”
“…” Hạ Tinh Thần chớp chớp mắt kiều mị, lông mi dài như quẹt qua đáy lòng anh, hơi ngứa.
Bộ dạng này của cô đặc biệt dụ người, màu mắt anh sậm xuống nhìn cô chằm chằm.
Cô bĩu bĩu môi, lẩm bẩm: “Đồ tự kỷ, em mới không thèm g-...”
Một chữ "ghen" còn chưa kịp thốt, đôi môi người kia đột nhiên ập đến.
Tuy rằng số lần hôn môi với anh đếm không nổi nữa, nhưng hơi thở của anh vẫn khiến cô rung động như vậy.
Đôi môi anh như mang theo ngọn lửa nóng rực vậy.
Lông mi run rẩy, hô hấp đều ngừng lại, anh hôn càng lúc càng sâu.
Cô nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch, lông mi chậm rãi