“Ừ, trước khi lên làm Tổng thống, hàng năm sẽ nghỉ phép đến đây.
Người em vừa gặp chính là quen biết ở đây.
Lúc anh không có ở đây, sẽ trông chừng nhà giúp anh.
Nhưng sau khi lên làm Tổng thống lúc nào cũng bận tối mặt, cho nên, mấy năm không có đến.”
“Thì ra là vậy.” Hạ Tinh Thần gật đầu.
Thì ra, anh từng đến nơi này, khi đó, bọn họ còn chưa quen biết nhau, chỉ có liên quan đến đứa nhỏ.
Bây giờ có thể đi cùng anh đến nơi anh từng đi, đi con đường anh từng đi, hiểu biết cuộc sống anh từng trải qua, cảm giác này, tương đối đặc biệt.
Xe chạy đến trước.
Mở cửa sổ, làn gió ấm áp thổi đến, thổi tan khí lạnh của nước S còn lưu lại trên người bọn họ, chỉ cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái.
Cô miễn cưỡng duỗi người, chuyên tâm nhìn mỗi một cảnh đường phố.
…
Ở đây, Bạch Dạ Kình có một biệt thự nhỏ nhỏ xinh xắn.
Xe chạy vào bãi đậu xe trong nhà.
Hạ Đại Bạch đặc biệt hưng phấn, thét lên, nhảy nhót kéo vali.
Trong sân nuôi một con chó Alaska lớn hung tợn, xe dừng lại, liền sủa lên với bọn họ.
Nhưng vì nó bị khóa lại, cho nên, Hạ Đại Bạch không sợ nó, còn làm mặt quỷ.
Hạ Tinh Thần khi bé từng bị chó cắn, nên sợ chó lớn nhất, rụt cổ, theo bản năng nhích lại gần người đàn ông.
“Được rồi, Bát Ca, đừng sủa nữa.”
Anh che cô ở sau lưng, khẽ quát.
Ngay cả chó cũng sợ uy nghiêm của anh, sủa hai tiếng, bị anh trừng, sủa nhỏ hai tiếng, ngoan ngoãn nằm yên.
Hạ Tinh Thần thả lỏng: “Nó cũng là anh nuôi sao?”
“Không tính là vậy.
Chủ nhân nó là người khác.
Bát Ca càng già càng lớn, đối phương không thể lo được, cho nên nhờ nuôi nó ở đây.
Đi thôi, vào trước rồi nói sau.” Bạch Dạ Kình vỗ lưng cô, xách vali, cầm chìa khóa mở cửa.
Hạ Tinh Thần lại nhìn mắt con chó kia.
Nó hà hơi, hung tợn trừng cô, cô không dám nhìn nữa, vội vàng ôm Hạ Đại Bạch đi theo sau lưng anh.
Biệt thự tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có đầy đủ.
Nhìn ra được, nơi này mỗi ngày đều có người đến quét dọn, cho nên rất sạch sẽ.
Bạch Dạ Kình đi chân trần vào, Hạ Đại Bạch vui vẻ đi theo anh.
“Mang dép vào.” Hạ Tinh Thần vừa cất giọng vừa mở cửa tủ giày.
Tủ giày đầy giày phụ nữ, khiến cô sửng sốt thật lâu.
Cô biết những kiểu giày đó.
Là kiểu kinh điển loại tốt rất nhiều năm trước.
Cho nên.
Nơi này, tại sao có thể có giày phụ nữ?
Cô dự đoán được, tuyệt đối không thể nào là của bạn gái người trông nhà giúp anh mang đến.
Cách ăn mặc của người đó, cũng không phải là người giàu sang, một tủ giày, một đôi chính là bốn năm con số, cộng lại số tiền càng nhiều.
Không giống người nọ, ngược lại giống như của Bạch Dạ Kình hơn.
Cô nhớ đến những lời nữ tiếp viên hàng không nói trên máy bay.
Người đàn ông ưu tú như Bạch Dạ Kình, đúng là không thể chỉ có một mình cô.
Cho nên, trước kia, anh đến đây, đều dẫn theo những người phụ nữ khác?
Con chó bên ngoài…
Bát Ca càng già càng lớn, đối phương có tiện nuôi hay không, phải là một cô gái mới có thể không tiện nuôi.
Hạ Tinh Thần càng nghĩ càng nhận ra hình như là vậy.
Nghĩ đến trong biệt thự này có rất nhiều phụ nữ ở cùng anh, ngực liền buồn rầu.
Mặc dù đã là chuyện quá khứ, bây giờ cô so đo, sẽ tỏ ra cực kỳ hẹp hòi, nhưng làm sao đây? Cô không thể làm dáng vẻ hào phóng.
Cô lấy một đôi dép nữa, còn chưa mang vào, lại ngượng ngùng đặt vào.
Nhất định là dép của cô gái kia, cô không muốn mang.
Hạ Tinh Thần đi lên phòng ngủ trên lầu, vừa đi vừa nghĩ, cô gái trước kia anh coi trọng sẽ có hình dáng gì.
Từ những đôi giày kia có thể nhìn ra, nhất định là phẩm vị rất tốt.
A~
Thật buồn rầu.
Cô hiện giờ cảm