Hạ Tinh Thần không ngờ mình sẽ gặp phải hắn ở sân bóng.
Hơn nữa trong lúc này khoảng cách giữa hai đám người khoảng chừng hai mươi mét.
Nếu cô không nhìn nhầm thì thậm chí hắn còn dẫn theo Hứa Nham bên cạnh mình.
Hạ Tinh Thần dựa vào trước ngực Dư Trạch Nam.
Mới vừa nãy cô còn chăm chú chơi bóng, không cảm thấy có chuyện gì vậy mà không hiểu sao giờ phút này cô lại cảm thấy hơi chột dạ.
Hơn nữa, khi vô tình chạm phải ánh mắt lạnh như băng của hắn thì trái tim cô lại bồn chồn mà đập ‘thình thịch’.
“Chuyện này…” Hạ Tinh Thần nói vòng vo, muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay của anh ta: “Hay là… chúng ta đi làm chuyện khác đi, không chơi bóng nữa?”
Dư Trạch Nam cúi đầu liếc cô một cái rồi lại liếc sang đoàn người phía bên kia.
Trên mặt anh ta hiện lên vẻ không vui: “Từ khi hắn xuất hiện đến bây giờ em cứ một lòng hướng về hắn, có ai như em không? Cậu hai nhà họ Dư như tôi đây không có mị lực như vậy à?”
“Anh nói lung tung! Tôi đâu có như vậy?”
“Không có?” Dư Trạch Nam hừ một tiếng rồi nhìn cô: “Sắp nhìn ra một cái lỗ trên người hắn rồi!”
“Ai nói tôi đang nhìn hắn chứ? Tôi không cần phải nhìn hắn!” Dù có đánh chết Hạ Tinh Thần cũng không thừa nhận.
“Vậy em nhìn ai?” Anh ta nhướn mày, hiển nhiên là không tin lời cô nói.
Hạ Tinh Thần bĩu môi, hất cằm về phía kia: “Kia, tôi nhìn người kia, nhìn thấy không? Cái người nước ngoài đang vội vàng phiên dịch bên cạnh ấy.”
“Em dọa tôi đấy à?”
“Đó là mối tình đầu của tôi.” Hạ tinh thần đem cột đi phía trước đẩy một chút, hơi hơi ngại ngùng nói: “Nhưng mà bọn tôi đã chia tay từ nhiều năm trước rồi.
Một thời gian nữa người ấy sẽ trở thành em rể của tôi.”
“...” Dư Trạch Nam nhìn cô với vẻ mặt đồng tình: “Quá thảm.”
“Bớt vui sướng khi người gặp họa đi!”
“Này! Tôi thấy hình như người kia vẫn còn có ý với em đấy.” Dư Trạch Nam đứng đó đoán mò, cả người anh ta dựa vào trên vai cô: “Em xem, tôi vừa mới dựa vào gần em ánh mắt của anh ta đã nhìn sang đây.”
“...” Theo bản năng, Hạ Tinh Thần nhìn thoáng qua Hứa Nham liền trực tiếp chạm phải tầm mắt của anh ta.
Cô thoáng sửng sốt, sau đó cong môi cười.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng hiện tại cách lần gặp mặt trước đây của họ không lâu nhưng mà… Lúc này, sự nuối tiếc về Hứa Nham trong lồng cô đã vơi đi rất nhiều.
Ngược lại thì…
Ánh mắt cô lưu luyến chuyển tới một người.
Hắn đang ngồi ngay ngắn ở khu nghỉ ngơi, nghiêng người nói chuyện gì đó với ông Mayne.
Dáng người của hắn cao ngất tựa như trăng sáng được ánh sao tôn thờ, dù đứng cách rất xa cũng cảm nhận được khí chất cao quý mạnh mẽ tựa như đã có từ khi sinh ra.
Dường như nhận ra được có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, bỗng nhiên hắn ghé mắt nhìn cô từ xa.
Ánh mắt ấy trong trẻo nhưng lạnh nhạt, không có chút độ ấm nào.
Tim Hạ Tinh Thần nảy lên, vội vàng gãi đầu liên tục nhưng rất lâu sau đó trái tim cô vẫn đập hỗn loạn.
“Có muốn tôi giúp em thử lòng anh ta không?” Bỗng nhiên Dư Trạch Nam hỏi.
“Gì cơ?” Cô vẫn chưa hiểu, thử lòng ai?
Dư Trạch Nam bỗng vươn tay chạm đến lưng cô rồi ôm chặt cô.
Hơi thở tràn ngập hoóc-môn nam tính truyền tới, Hạ Tinh Thần hơi dờ ra trong chốc lát mới nhận ra mình đang bị người con trai này ôm vào lòng, mặt cô đỏ lên.
“Này! Anh làm gì đấy!”
“Đừng nhúc nhích.” Dư Trạch Nam cười: “Em có biết mối tình đầu của em đang có vẻ mặt gì không?”
“...”
“Đen giống như than đá ấy! Nhưng mà… thật kỳ lạ, hình như sắc mặt của ngài Tổng thống cũng không được tốt lắm!”
Hạ Tinh Thần cắn môi, đỏ mặt đẩy anh ta ra: “Anh đùa giỡn lưu manh!”
Dư Trạch Nam cười kêu oan: “Tôi chỉ vì giúp em thôi mà.
Em cứ nhìn xem, mối tình đầu của em vẫn còn nhớ thương em lắm đấy!”
“Anh giúp tôi? Tôi thấy anh muốn nhân cơ hội này để chiếm hời chỗ tôi thì có!” Hạ Tinh Thần thở phì phò cầm gậy giả vờ muốn đập anh ta.
E là Bạch Dạ Kình đã hiểu lầm cô với Dư Trạch Nam rồi? Nhưng… thật ra cô thân mật với ai cũng không liên quan tới hắn chứ?
Mỗi ngày hắn phải để ý quá nhiều việc, làm sao có tâm trạng chú ý đến mấy