Trong đầu xuất hiện những lời chanh chua trên mạng.
Từng câu từng chữ như đâm vào tim cô, khiến cho lồng ngực cô khó chịu, không thể nào thở được.
Dư Trạch Nam biết cô khó chịu, qua điện thoại có thể nghe tiếng nghẹn ngào kia, trong lòng anh ta cũng không thoải mái chút nào.
Bên này, Trang Nghiêm vẫn còn muốn đoạt di động của anh ta, Dư Trạch Nam lườm một cái, Trang Nghiêm khẽ run, cũng không biết có nên thu tay lại hay không?
Anh ta dựa người vào ghế sô pha, mở miệng: “Tinh Thần, đó không phải do anh tôi làm.
Sáng sớm nay, tôi đã hỏi anh ấy.
Anh ấy nói không, tôi tin vào điều đó!”
Giọng nói của anh ta vô cùng kiên định.
Hạ Tinh Thần hít mũi một cái, ánh mắt mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tài xế khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì bị dọa sợ, ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu vài lần nhưng không dám hỏi.
Hồi lâu, cô mới nói:“Cho dù đúng hay không, việc đã đến nước này thì sau này chúng ta tốt nhất đừng gặp mặt thì hơn.
Không thì báo chí lại viết linh tinh!”
Dư Trạch Nam vô cùng buồn bực, vẫn không nói gì.
Đúng là bọn họ nên tránh gặp mặt, gây thêm phiền phức là phương pháp tốt nhất.
Hơn nữa, khoảng thời gian trước, truyền thông như phát điên, luôn thổi phồng chuyện tình cảm giữa cô và Bạch Dạ Kình, thâm tình, lãng mạn như thế nào.
Dân chúng cũng bị chìm đắm trong tình yêu của bọn họ, ước mơ rằng mình cũng có tình yêu tuyệt vời như thế.
Cho nên, khi những tấm ảnh kia xuất hiện trên mạng, dân chúng vô cùng tức giận.
Không đơn thuần vì những bức ảnh kia bộc lộ tính lăng nhăng của cô, phản bội Bạch Dạ Kình.
Còn bởi vì cô đã tàn nhẫn phá hoại tình yêu đẹp trong lòng bọn họ.
Một giấc mơ nhỏ nhoi bị phá tan như vậy, khiến tất cả mọi người tức giận không thôi.
“Được, tạm thời chúng ta không gặp mặt!” Rốt cuộc Dư Trạch Nam cũng mở miệng.
Dừng một chút, anh ta lại nói thêm một câu: “Tự chăm sóc tốt bản thân!”
Hồi lâu, Hạ Tinh Thần cũng không lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề mà kiềm chế.
Cuối cùng, Dư Trạch Nam cũng cúp điện thoại.
Một lúc lâu sau, cả người anh ta ngã vật ra ghế sô pha, Trang Nghiêm nhẹ nhàng lấy di động trong tay anh ta mà anh ta cũng không có phản ứng nào.
Cảnh Dư mang miếng bánh Black Forest lên, dùng nĩa xắn một miếng đưa lên miệng anh ta nhưng anh ta cũng không có phản ứng gì.
“Này, Trạch Nam!”
“Hả?” Giờ anh ta mới hoàn hồn lại.
“Nghĩ gì vậy?” Cảnh Dư quan sát anh ta: “Nếm thử giúp chị xem!”
Dư Trạch Nam không thích đồ ngọt nhưng vẫn há miệng.
Miệng nhai miếng bánh nhưng cũng không biết là có vị gì, anh ta chỉ cảm thấy khổ sở không thôi.
“Như thế nào?” Cảnh Dư nhìn anh ta đầy mong đợi.
Anh ta “A” một tiếng, nể mặt cô nhai thêm vài cái nữa, rồi gật đầu: “Chị làm cho anh trai em à?”
Cảnh Dư không lên tiếng, xoay người tiếp tục bận rộn!
Dư Trạch Nam nhìn bóng lưng cô ấy: “Anh trai em không thích ăn bánh ngọt đâu!”
“Sắp tới là sinh nhật anh ấy rồi!”
Dư Trạch Nam sửng sốt một chút, sững người nhìn chằm chằm Cảnh Dư một lúc, Cảnh Dư bị anh ta nhìn vậy mà cảm thấy da đầu tê dại, cau mày: “Nhìn cái gì đó?”
“Đúng là chuyện lạ mà!” Dư Trạch Nam ôm gối vào lòng, cả người dựa vào ghế sô pha: “Chị dâu, chị thay đổi tính tình rồi.
Trước kia toàn nói ghét anh trai em! Bây giờ mới phát hiện anh trai em tốt lắm à?”
Cảnh Dư xấu hổ.
Không biết nói gì chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu còn có tâm trạng quan tâm đến chuyện của người khác à? Lúc nãy chị có xem tin tức trên tivi rồi.
Cậu đúng là bất cẩn quá đi, đi đến chỗ đó, làm loại chuyện kia lại để cho người ta chụp được!”
“Cái gì