Cô xoay người, muốn quay đầu nhìn.
Chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong đêm: “Không được phép quay đầu.”
Thật sự là anh.
Trong lòng Hạ Tinh Thần run lên, bỗng nhiên mở mắt.
Có lẽ hôm nay ngâm nước bị cảm, cả người vô cùng khó chịu, trong mắt đều là nóng bỏng.
Mơ mơ màng màng nghe tiếng quát bá đạo của anh, cô còn chưa biết xảy ra chuyện gì, người đàn ông đột nhiên hôn lên gáy cô.
Ngay cả môi cũng lạnh.
Đặc biệt lạnh.
Giống như không có nhiệt độ vậy.
Trong lòng Hạ Tinh Thần vô cùng sợ hãi, ngón tay vô lực cong lại, nắm dưới gối.
Tay của người đàn ông không hề nhàn rỗi, xé quần áo trên người cô.
Rất nhanh.
Trên người cô không còn gì.
Da thịt trắng nõn lộ ra ngoài.
Cửa không có đóng.
Ánh sáng bên ngoài rất mơ hồ, không thấy rõ, nhưng ánh mắt anh lóe lên mấy lần.
Nguy hiểm và dục vọng thay nhau cuồn cuộn, một giây sau, đôi môi trực tiếp thay thế bàn tay lướt qua mỗi một tấc da thịt của cô.
Cả người cô nóng bỏng, vừa nóng vừa xấu hổ.
Nhưng thân thể đang vô cùng khó chịu, cô xoay người, tay vòng qua sau lưng, đẩy anh đang đè trên người mình.
“Không được… Dạ Kình… Anh đừng.” Cả người cô mềm nhũn, không có chút sức lực, dưới tình huống này, nếu làm thật, sợ rằng cả người sẽ rời rạc.
Nhưng không biết câu này lại kích thích thần kinh người đàn ông.
Anh hít sâu một hơi.
Vốn là mập mờ, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, giống như không sót lại chút gì.
Anh thở gấp, cắn lưng cô.
Mùi máu tanh tràn ngập vào miệng, anh mới thả ra.
Cô đau đến chảy nước mắt, nức nở: “Anh làm gì vậy… Đau!”
Bạch Dạ Kình xoay người cô lại, ánh mắt sâu kín nhìn chằm chằm cô.
Bộ dáng kia tựa như muốn nuốt cả người cô vào.
Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy sau lưng còn đau, uất ức và khó chịu tích trữ trong lòng lập tức tràn ra.
Nhưng cô còn chưa kịp phản ứng, một giây sau, hai chân bị người đàn ông mở ra, gác lên vai anh.
Cô nhận ra anh muốn làm gì, ngón tay níu chặt drap giường, cơ thể lui về phía sau tránh né.
Nhưng Bạch Dạ Kình đâu cho cô cơ hội, bàn tay nắm mắt cá chân cô, thân hình cao lớn mạnh mẽ tiến vào.
Giống như là thổ lộ, lại giống như chiếm làm của riêng.
Sức lực đó, sự bá đạo của người đàn ông tuyên bố chủ quyền đó, đều khiến cô không thể chống đỡ.
Chìm chìm nổi nổi, Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị lay động, thân thể yếu ớt lúc nào cũng có thể bị rời rạc ra vậy.
Mặc dù thân thể cô nhạy cảm, nhưng anh đòi hỏi như vậy làm cho cô ít nhiều có ẩm ướt, nhưng không chống cự nổi sự mãnh liệt của anh.
Trong chốc lát giữa hai chân truyền đến cảm giác đau đớn.
Hoan ái như vậy, là một loại giày vò tra tấn.
Cuối cùng, Hạ Tinh Thần không chống cự nổi, thút thít khóc lên, đỏ mắt, tay đẩy anh: “Anh tránh ra...”
Cô khóc thút thít và từ chối anh, khiến lửa giận ẩn nhẫn cả ngày của anh nhất thời hừng hực bốc cháy, càng cháy càng ác liệt.
Động tác dưới người lại càng thô bạo cuồng vọng.
Hạ Tinh Thần vô cùng khó chịu, càng về sau càng bớt đau.
Anh đã quyết định chủ ý muốn hành hạ cô, thả chậm động tác, cho cô thư thái một chút, nhưng lại bất động hành hạ cô.
Cô bị hành hạ đến rơi nước mắt.
Ngay cả mình cũng không biết rốt cuộc muốn thế nào.
Cho là anh sẽ không muốn mình nữa, anh lại xông vào.
Một tay giữ eo cô, một tay nâng cằm cô, hai mắt âm u bức bách cô, giọng nói khàn khàn hỏi: “Đêm đó hai người tổng cộng làm mấy lần? Cậu ta có muốn em như anh hay không?”
Thân thể Hạ Tinh Thần chấn động.
Nhất thời hiểu rõ tại sao anh lại tức giận như vậy.
Anh cũng giống như những người khác, cho là hai người bọn họ...
Phải rồi, những hình ảnh kia, quả thật rất có tính thuyết phục.
Đôi môi tái nhợt của Hạ Tinh Thần mấp máy, muốn nói gì, nhưng cổ họng khô khốc, không nói được gì.
Bạch Dạ Kình căn bản không