Anh chầm chậm từ trên cánh cửa đứng thẳng dậy, quay đầu, đờ đẫn nhìn xuyên qua một khe hở nhỏ, từng chút, từng chút ánh sáng.
Trong ngoài ngăn cách nhau bằng một cách cửa chính là sự ấm áp và nguồn sáng mà anh mong muốn.
Có lẽ.
Cuộc sống của anh đã định trước phải sống trong sự lạnh lẽo của quá khứ.
Từ trước đến giờ cô cũng không có nghĩa vụ phải ở trong những năm tháng u ám của anh, kéo lấy anh.
“Đêm đó, đối với anh mà nói là một sai lầm, đối với em mà nói, cũng chính là đêm hôm đó, đã phá vỡ đi tất cả sự yên tĩnh trong cuộc sống của em.
Thậm chí, sai lầm này, cũng sẽ theo em suốt cả cuộc đời.” Trì Vị Ương khụt khịt, che ngực, ép buộc lời nói của mình trở nên vô tình: “Em cho rằng bản thân em có thể vẫn còn yêu anh.
Vẫn không thể nào quên được anh.
Nhưng, lần này anh đột nhiên xuất hiện trước mặt em, em mới biết được, hóa ra, tất cả những cái gọi là nhớ mãi không quên đó của trước kia, chỉ là không cam chịu thôi.
Anh xuất hiện trước mặt em, lấy lòng em, ôm ấp em, nói với em là cần em, em đã không còn động lòng nữa rồi, ngược lại, lại cảm thấy như giải thoát, cảm thấy thoải mái như trước, trong lòng của em chẳng qua chỉ bởi vì yêu mà không được nên vặn vẹo thôi.
Bây giờ, anh khổ sở trước mặt em, em chỉ cảm thấy buồn chán vô vị.
Nếu anh lại ngốc nghếch mà dây dưa, có lẽ cũng sẽ bắt đầu thấy chán ghét.”
“...” cánh tay của Phó Dật Trần, đè lên cánh cửa.
Ngón tay lạnh đến đỏ lên, run dữ dội: “Đây...Đây đều là lời thật lòng của em sao?”
“Vô cùng chân thật! Cho nên, xin hãy giữ lại một chút tốt đẹp cuối cùng của anh trong lòng em, có thể được không? Sau này, chúng ta đều là người phóng khoáng, sòng phẳng, sau này cứ làm bạn bình thường nhất, được không?”
Bạn bè?
Hai chữ này thật quá tàn nhẫn!
Những từ này còn tàn nhẫn hơn cả người xa lạ!
Nếu làm người xa lạ, thậm chí anh còn có thể ảo tưởng, có lẽ ít nhất trong lòng cô vẫn còn tồn tại cái gọi là sự canh cánh trong lòng, anh vẫn còn có thể ảo tưởng, đối với cô, mình còn có một chút không giống như thế.
Nhưng, bạn bè bình thường chính là đem sự ảo tưởng đáng thương này đập vỡ vụn.
Anh mỉm cười.
Cười chảy nước mắt!
Trong đêm rét, nhìn anh thê lương và thống khổ.
Không làm được người yêu, lại không thể trở về vị trí của bạn bè, cho nên, càng lúng túng càng đau đớn.
“Sau này, gặp lại cứ xem như người xa lạ đi!”
Vốn tưởng rằng, anh sẽ không lên tiếng nữa, lại nghe được giọng khàn khàn của anh truyền tới: “Anh không có lòng tin có thể làm bạn bè với em được.”
Hơi thở của cô nặng nề.
Ngón tay, bấu chặt vào trong thịt, cũng không cảm thấy đau đớn.
Có đau hơn nữa, cũng không thể nào so được với sự đau đớn sâu đậm vào giờ phút này, là khắc cốt ghi tâm.
Cũng phải.
Anh đã có vợ có con, còn làm bạn với cô, đó chẳng phải là tự tìm thêm phiền phức để khi không lại khiến cho vợ của anh càng khó chịu mà thôi.
Là cô quá tham lam.
Tham lam cho rằng, đời người của họ còn có chút giao nhau.
Phó Dật Trần rời khỏi.
Từng bước từng bước, đạp lên tuyết, đi vào trong bóng tối không có một tia sáng.
Anh nghĩ, từ nay về sau, cuộc đời của anh cũng sẽ không còn bất kỳ ánh sáng nào nữa.
Không biết là qua bao lâu.
Cánh cửa vừa dày vừa nặng, từ từ được đẩy ra.
Ánh sáng từ trong cửa bắn ra ngoài, chiếu lên nền tuyết.
Ánh mắt đau buồn của cô, ngây ngốc nhìn về phía người đàn ông rời đi, rất lâu cũng không hề cử động.
Dật Trần, tạm biệt!
Cũng không hẹn gặp lại!
Nước S.
Hạ Tinh Thần dắt Hạ Đại Bạch đi dạo ở cửa hàng tổng hợp.
Để tránh sự việc xảy ra như lần trước ở Thập An công quán, lần này cô học theo Bạch Dạ Kình mà đeo khẩu trang.
Nhưng lần này tài xế rất thông minh, vẫn đi theo bọn họ, nửa bước không rời.
Lúc nào cũng cảnh giác quan sát khắp nơi, đề phòng với bất kỳ người nào khả nghi.
Cuộc sống như thế, Hạ Tinh Thần cảm thấy hơi vất vả!
Thật ra cô tuyệt đối không nghĩ đến, có một ngày mình lại phải thận trọng như thế này.
Trước kia Dạ Kình ra ngoài đều phải mang khẩu trang, nhớ đến, cũng thật phiền phức!
“Đại Bảo, Đại Bảo, kẹo kẹo kẹo!”