Đêm tối, xe dừng ngay trước cung điện Bạch Vũ.
Mùa đông vào lúc này, cả quảng trường trung tâm tráng lệ, suối phun nước vẫn còn hoạt động, dòng nước nhiều màu theo cột nước phun lên khiến cho cả thành phố thêm phần phong tình.
Xung quanh quảng trường là các cửa hàng, đèn lồng đỏ một mảnh treo trên cao.
Cô không xuống xe mà an vị ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngẫu nhiên ở trên quảng trường sẽ có các đôi nắm tay nhau đi qua khiến cho cô không nhịn được xuất thần.
Giữa cô và Bạch Dạ Kình hình như nắm tay đơn giản hay một buổi hẹn hò bình thường cũng không có.
Hẹn hò với anh mà nói là một loại xa xỉ.
Cô đã tự giác đến như vậy rồi.
Lúc đang nghĩ đến thất thần thì nghe thấy lái xe nói: “Cô Hạ, Tổng thống ra rồi.”
Đối phương vừa dứt lời thì lập tức đẩy cửa xe xuống, đến chỗ cô ngồi mở cửa xe cho cô.
Cô xuống xe, xa xa nhìn thấy anh từ cửa cung điện đi ra.
Cả người chói mắt như vậy, áo khoác màu xám mặc lên người, phía sau lại có một đám vệ sĩ vây quanh.
Vừa ra, anh đã thấy được cô.
Khoảng cách hai người không gần không xa, vượt qua đám người, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thâm thúy.
Anh dừng chân đứng lại.
Sau đó phất tay với cô.
Cô mỉm cười khoác chặt áo khoác sau đó đi về phía anh.
Anh cúi đầu nói gì đó với Lãnh Phi ở bên cạnh, Lãnh Phi nhìn cô hơi gật đầu xem như chào hỏi, sau đó giao chìa khóa xe cho anh.
Hạ Tinh Thần đến gần, chiếc xe màu đen khiêm tốn có rèm che được anh tự tay mở cửa.
“Lên xe đi.”
“Anh lái xe sao?”
Bạch Dạ Kình trực tiếp dùng hành động đáp lại cô.
Anh ngồi vào chỗ tay lái, chở cô rời khỏi quảng trường.
Trong kính chiếu hậu, Lãnh Phi mang theo một đám vệ sĩ lái xe bảo vệ từ xa.
Không quấy rầy bọn họ nhưng vẫn giữ khoảng cách bảo vệ.
Trong xe có hơi ấm, cực kì ấm áp.
Hạ Tinh Thần cởi áo khoác xuống, gấp gọn để trên đầu gối.
Cô nhìn sang bên cạnh đánh giá cái người đang chuyên tâm lái xe, sắc mặt anh bình thản, nhìn không ra chút biểu tình gì.
Trong lòng cô chần chờ, hiện tại có phải người này đang tức giận với cô hay không.
Nghĩ nghĩ đột nhiên cô đưa tay qua nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay phải của anh.
Đôi mắt bình tĩnh của anh vẫn theo dõi giao thông trên đường thoáng động.
Không nhìn cô nhưng lại nhìn vào tay cô.
Đôi mắt như có sóng nước di chuyển, nhưng lại không nhìn ra được anh đang nghĩ gì.
Hạ Tinh Thần sợ anh gạt tay cô ra nhưng mà anh không thế, chẳng qua không đáp lại cô mà thôi.
Đợi một lúc lâu anh vẫn chuyên chú lái xe, không thèm nhìn cô.
Cô không khỏi ngượng ngùng, cảm thấy rất không thú vị, ngón tay giật giật muốn trượt khỏi mu bàn tay của anh.
Nhưng mà vẫn chưa rút tay thì anh lại nắm chặt ngón tay cô, nháy mắt tự nhiên đặt tay cô vào trong tay mình đặt lên đùi anh.
Bàn tay của người đàn ông to lớn, kiên cố hữu lực, lòng bàn tay vì cầm súng mà có vết chai khiến cho người ta cảm thấy lòng người yên ổn, cảm giác cực kì an toàn.
Nụ cười trên mặt cô càng sâu thêm, ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy đầu ngón tay của anh: “Hiện tại chúng ta đi đâu?”
Ngay cả giọng nói cũng không tự chủ nhu hòa hơn nhiều.
“Một lát nữa sẽ biết.” Bạch Dạ Kình không trực tiếp trả lời cô.
Hạ Tinh Thần bĩu môi nhìn anh vài lần: “Không phải cho em chút kinh hỉ chứ? Không thể nào là cầu hôn được rồi, anh chẳng có chút lãng mạn nào, nhất định sẽ không làm loại chuyện như vậy.”
Cô tự hỏi lại tự phủ định mình.
“Không phải đã cầu hôn rồi sao?”
“Như vậy mà cũng gọi là cầu hôn sao?” Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Bạch tiên sinh, tuy anh không có kinh nghiệm cầu hôn nhưng mà trên tivi lúc nào cũng có.
Hoa tươi, rượu ngon, pháo hoa, nhẫn, quỳ một gối xuống,