“Được rồi.
Anh thử đi.” Cô ôm một đống quần áo vừa dày vừa nặng tới, đưa cho anh, nhìn vô cùng giống một cô vợ nhỏ đáng yêu.
Anh hoàn hồn, từ trên ghế sô pha đứng dậy, cởi bộ quần áo ở nhà trên người xuống.
Thân thể rắn chắc mà gợi cảm dần lộ ra, mặc dù cô đã nhìn qua vô số lần, nhưng mà, những đường nét hoàn hảo cơ bắp rắn chắc kia vẫn khiến cho cô không khỏi đỏ mặt.
Cô chỉ có thể miệng đắng lưỡi khô quay mặt sang một bên, vắt quần áo trên cánh tay, đẩy đến trước mặt anh, để mặc cho anh lấy từng thứ một.
“Đây là...”
Lúc cầm đến chiếc áo len, thì anh hơi dừng lại, nhìn về phía cô, cũng không vội mặc vào.
Hạ Tinh Thần nhìn anh: “Anh không thích à?”
Anh không nói gì, trực tiếp khoác lên trên người.
Hạ Tinh Thần nở nụ cười, cô đi tới, sửa sang lại bả vai và tay áo cho anh.
“Lan Diệp nói, em mua kiểu quần áo như thế này sẽ làm giảm phong cách của anh.”
Anh khẽ cau mày, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ngày hôm qua em gặp cô ta?”
“Ừ.”
Anh quét nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cô ta có làm gì em không?”
Cô như nhớ tới cái gì đó, vui vẻ nói: “Không làm gì em, ngược lại cô ta còn bị con trai bảo bối của anh bắt nạt phải giận đùng đùng bỏ đi.”
Hạ Tinh Thần bèn kể chuyện ngày hôm qua cho anh nghe, Bạch Dạ Kình nói: “Xem ra, tiệc sinh nhật ngày mai, anh có thể không cần quá bận tâm khi dẫn Đại Bạch theo rồi.”
Bạch Dạ Kình mặc áo len ở bên ngoài, nhiệt độ lúc sáng sớm rất thấp, ngoài trời rất lạnh, nhưng anh cũng không mặc thêm áo khoác.
Áo len màu lông lạc đà, anh mặc nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.
“Cậu cảm thấy thế nào?” Lúc đang ngồi trên xe phê duyệt văn kiện, anh đột nhiên mở miệng.
Lúc hỏi câu này, anh không ngẩng đầu lên, ánh mắt còn rơi vào trên văn kiện.
Đột nhiên bị hỏi một câu không đầu không đuôi, khiến cho đầu óc của Lãnh Phi trở nên mơ hồ.
Không hiểu gì mà ngẩng đầu lên, dò hỏi nhìn anh.
Anh chỉ dùng ánh mắt nhìn lướt qua trên người mình, Lãnh Phi lập tức bừng tỉnh hiểu ra.
“A, ngài nói cái áo len này?”
“Ừ.
Như thế nào?” Anh lại cúi đầu.
Lãnh Phi âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, lập tức hiểu ra.
Từ trước đến nay, Tổng thống đều không quá chú trọng tới chuyện quần quần áo áo, với ngài ấy thì phong cách ăn mặc nào cũng như nhau, không có gì khác biết.
Hôm nay đột nhiên ngài ấy lại hỏi cái câu này, anh nghĩ, có lẽ là cô Hạ đã chọn bộ quần áo này, giống như cái cà vạt trước kia vậy.
Nghĩ đến đây, anh ta lập tức gật đầu nói: “Rất đẹp mắt.
Ánh mắt của cô Hạ thật sự rất tốt, mặc ở trên người ngài rất ấn tượng.”
Bạch Dạ Kình nhướn mày, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Một lúc lâu sau, anh đóng văn kiện lại, liếc mắt nhìn Lãnh Phi.
Sắc mặt đột nhiên trịnh trọng: “Không tính đến ân oán cá nhân, thì trong lòng cậu, cậu cảm thấy Dư Trạch Hạo như thế nào?”
“Phó Tổng thống Dư?” Lãnh Phi nói: “Trong mấy chuyện gần đây, Phó tổng thống Dư...”
“Tôi không nói cái này.” Bạch Dạ Kình cắt ngang lời của Lãnh Phi: “Ý của tôi là, thành tích...”
Lãnh Phi sửng sốt.
Một lúc lâu sau, anh ta đột nhiên hiểu ra, sắc mặt cũng trở nên thay đổi.
Đôi môi khẽ mấp máy, muốn nói cái gì đó, nhưng mà, cuối cùng, lại không nói ra câu gì, chỉ đưa mắt liếc nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Nhìn dáng vẻ như đang tức giận.
Hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Phi bày sắc mặt với anh, nhưng anh không tức giận.
Anh chỉ thở dài, nói: “Có bắt đầu thì nhất định cũng sẽ có kết thúc.”
“Nhưng không phải là bây giờ.” Lãnh Phi nặng nề đáp lại.
Bạch Dạ Kình nhìn anh ta.
Anh ta tiếp tục nói: “Ngài muốn một cuộc sống bình yên, bây giờ ông hai Bạch cũng đã ra tù, đứng ở trên góc độ của ngài, thì quả thật ngài có thể ném xuống tất cả mọi chuyện và tất cả mọi người, không cần nữa quản, tôi có thể hiểu được điều này.
Nhưng mà, hoài bão mà ngài đã từng theo đuổi thì sao? Còn sự mong đợi của người dân nữa, tâm huyết của những người đứng trong chính đảng của ngài thì sao, ngài có thể bỏ qua không để ý đến sao?” Lãnh Phi quay mặt sang, bình tĩnh nhìn anh, giọng điệu cứng rắn.
Tay đang cầm văn kiện của Bạch Dạ Kình, tăng thêm mấy phần lực.
Sắc mặt anh trở nên căng thẳng.
“Tổng Thống, ban đầu ngài đã nói với tôi, ngài muốn lấy được nhiều thành tựu hơn thế nữa khi ngồi ở vị trí này.
Bây giờ, quả thật là toàn bộ xã hội đều đang dần thay đổi