Gió lạnh thổi qua vù vù.
Bạch Minh Diệp đứng bên cạnh xe, Dạ Việt từ bên kia nặng nề bước tới.
Đợi khi Dạ Việt đến gần, Bạch Minh Diệp mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi đi lên trước đây.”
“Tôi chờ em ở đây.”
Bạch Minh Diệp khẽ ngẩn người trong giây lát, siết chặt áo khoác trên người, sắc mặt hơi lạnh: “Anh không cần chờ tôi, không phải Nạp Lan đã tìm anh cả đêm qua và sáng nay sao? Tôi đi trước đây.”
Dứt lời, không đợi Dạ Việt có phản ứng gì, cô đã xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc xoay người kia, sự lạnh lùng trên mặt cô đã biến thành sự chua chát.
Lần thoả thuận đó đã chấm dứt từ lâu rồi.
Vốn dĩ cô cho rằng quan hệ giữa cô và Dạ Việt cũng đã hoàn toàn chấm dứt, nhưng mà tối hôm qua...
Tất cả, đều có chút chệch đường ray.
“Đứng lại!” Giọng nói của Dạ Việt vang lên sau lưng cô.
So với vừa nãy, giọng của anh lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Trái tim của Bạch Minh Diệp như xoắn lại, làm như không nghe thấy, không hề quay đầu lại.
“Tôi nói lại một lần nữa! Bạch Minh Diệp, em đừng có khiêu chiến với sự nhẫn nại của tôi!” Từng câu từng chữ của Dạ Việt đều lộ ra sự lạnh lùng.
Bước chân của cô dừng lại, hít thật sâu, đè nén tất cả cảm xúc xuống đáy lòng.
Một lúc sau, cô chậm rãi xoay người lại, cố gắng hết sức nhìn Dạ Việt một cách bình tĩnh: “Anh Dạ Việt, không phải là anh không chơi nổi chứ?”
Chơi?
Dù biết rõ chuyện tối hôm qua của hai người chỉ là một lần ngoài ý muốn, nhưng Dạ Việt vẫn bị chữ “chơi” được nói ra một cách lạnh nhạt của cô đâm vào trong lòng.
Mi tâm vốn dĩ đã lạnh lẽo, bây giờ lại càng lạnh lùng hơn.
“Đừng quên thoả thuận trước đó của chúng ta, một khi đã kết thúc, thì cả hai bên sẽ không dây dưa với nhau nữa.” Mỗi một chữ cô đều nhấn mạnh, vừa là nhắc nhở anh, cũng là đang nhắc nhở bản thân mình.
Bạch Minh Diệp cố gắng cong môi lên, làm ra vẻ nhẹ nhàng ung dung nói: “Tôi sẽ không dây dưa với anh, và tôi tin rằng chắc chắn anh cũng sẽ không dây dưa với tôi.”
Dạ Việt là một người kiêu ngạo.
Nhất là khi đứng trước mặt người phụ nữ mà anh hận nhất, làm sao anh có thể cho phép mình thua trận được?
Đôi môi mỏng cương nghị mím chặt lại.
Nắm tay đang thả bên người cũng nắm chặt lại, ngay cả gân xanh cũng hiện lên.
“Đứng yên ở đó! Không được di chuyển!” Dạ Việt dùng giọng điệu ra lệnh, dáng vẻ cao cao tại thượng như là chuyện đương nhiên vậy.
Đôi chân dài của anh bước đến trước mặt Bạch Minh Diệp, cúi đầu xuống, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên mặt cô: “Nếu lát nữa tôi mà không nhìn thấy em ở đây, thì tự gánh lấy hậu quả.”
Dứt lời, anh không chờ Bạch Minh Diệp nói gì nữa, bả vai va mạnh vào cô, bước chân rời đi.
Bạch Minh Diệp cau mày.
“Dạ Việt!” Cô nghiêng đầu nhìn tấm lưng kia, hơi không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Anh định làm gì?”
Anh không rời đi, chiếc xe vẫn còn đậu ở trước cửa bệnh viện.
Vốn là đường hai chiều, nhưng mà chiếc xe của anh rất lớn, đã chiếm mất một chiều, khiến những chiếc xe phía sau kẹt thành một hàng dài, nãy giờ vẫn đang nhấn còi thúc giục.
Cái người này!
Thật sự cho rằng đây là đường nhà mình sao?
“Dạ Việt, anh dời xe đi đi!”
Bạch Minh Diệp kêu lên, nhưng Dạ Việt chẳng thèm quay đầu.
Xe phía sau thúc giục liên hồi, cô không còn cách nào khác, đành phải nhảy lên xe.
May mà anh không mang chìa khóa xe đi, chỉ ném ở trên xe.
Cô khởi động xe, lái xe sang một bên, cuối cùng thì đường cũng thông hơn một chút.
Cô vừa mới tắt máy, cửa xe đã bị gõ.
Bạch Minh Diệp nghiêng đầu nhìn ra, là người phụ trách của bãi đậu xe: “Cô gái, tiền đậu xe là mười tệ.”
“Chiếc xe này sẽ đi ngay.”.
đam mỹ hài
“Ở đây chúng tôi có quy định, thu tiền trước rồi mới dừng xe.
Cô đậu một phút hay đậu một ngày, cũng đều là mười tệ.”
Quy định vẫn phải chấp hành.
Bạch Minh Diệp không còn cách nào khác, móc tiền ra từ trong túi xách của mình, là tờ một trăm tệ.
“Cô không có tiền lẻ sao? Tôi không có tiền thối lại.”
Cô cẩn thận tìm lại, nhưng thật sự không có tờ tiền lẻ nào.
“Anh chờ đã, để tôi tìm xem.” Bạch Minh Diệp lấy lại tờ một trăm tệ lại, vốn định tìm trên xe anh coi có không, vừa nhìn đã thấy ngay ví của anh bị ném trong hộp để đồ, cô không hề nghĩ ngợi, trực tiếp cầm lấy.
Trong ví tiền của Dạ Việt chẳng có mấy tờ tiền mặt, tất cả đều là mấy cái thẻ vàng và