Hạ Tinh Thần nhìn vẻ mặt thê lương của cô ấy, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa.
Trong ấn tượng của cô về Bạch Minh Diệp, cho đến nay đều không phải như vậy.
Tiện tay bỏ giỏ hoa qua một bên, lấy băng keo cá nhân từ trong túi xách ra, cô nói: “Em vừa mới đến được một lúc, thấy chị đang nói chuyện với người khác, em cũng không tiện gọi chị.”
Cô vừa nói vừa mở băng keo cá nhân, nhẹ nhàng dán lên cổ Bạch Minh Diệp.
Động tác cô vô cùng nhẹ nhàng, cẩn thận.
Bạch Minh Diệp hơi ngẩn ra, rũ mắt nhìn cô, một lúc lâu mới nói: “Chuyện hôm nay em nhìn thấy, đừng nói với Dạ Kình.”
Hạ Tinh Thần giương mắt nhìn cô ấy: “Người vừa rồi là Dạ Việt phải không?”
“Ừ.” Bạch Minh Diệp khổ sở cười một tiếng: “Chị không muốn để Dạ Kình lo lắng, huống chi, chị và Dạ Việt...”
Nói đến đây, cô ấy không nói tiếp nữa.
Hạ Tinh Thần thổn thức.
Một người đi theo con đường chân chính, một người lại là xã hội đen, nếu muốn ở cùng nhau chỉ e là khó mà vượt qua trở ngại.
Xe cứ thẳng một đường lao đến một nơi rất xa, cho đến khi bóng người kia hoàn toàn biến mất trong kính chiếu hậu, Dạ Việt mới đạp thắng xe, dừng ở ven đường.
Anh ta giống như pho tượng, ngồi ngây người ở đó, không nhúc nhích suốt một lúc lâu.
Bàn tay anh ta cầm tay lái nắm chặt, chặt đến mức ngón tay tái nhợt, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.
Trong đầu quanh đi quẩn lại hình ảnh tối qua cô ở dưới người anh khẽ ngâm nga, triền miên gọi tên Dạ Việt, lát sau lại là hình ảnh vừa rồi cô quyết liệt uống viên thuốc đó vào bụng.
Từng dòng suy nghĩ kéo căng dây thần kinh của anh ta.
Điện thoại lại không ngừng đổ chuông.
Trên màn hình, là Ngu An gọi điện đến.
Anh ta lấy lại tinh thần, cầm lấy điện thoại, đặt sát bên tai.
“Có chuyện gì vậy?”
Ngu An trầm ngâm một lúc, mới nói: “Cô Nạp Lan cứ một mực muốn tìm anh.”
Dạ Việt không chút kiên nhẫn: “Ngu An, tôi nhớ cậu là người của tôi, từ lúc nào cậu biến thành người truyền tin của Nạp Lan rồi?”
Ngu An ở bên kia im lặng một hồi mới mở miệng: “Trước kia, chúng tôi không ai dám lạnh nhạt người phụ nữ của anh, cho nên, tôi cho là...”
Nhắc đến trước kia, trong lòng Dạ Việt lại phiền não.
Đôi môi mỏng của anh ta mím chặt: “Sau này không được tự ý hành động nữa.”
Dứt lời, không đợi Ngu An nói gì thêm, anh ta trực tiếp cúp điện thoại trước.
Ném điện thoại lên ghế, nặng nề hít sâu một hơi, hai mắt không có bất kỳ gợn sóng phận phồng nào nhìn ngoài cửa sổ, anh ta nhìn hồi lâu, sau đó ánh mắt lại dừng lại trên ví tiền nằm trên ghế lái phụ.
Chần chừ vài giây, anh ta mới cầm lấy ví tiền.
Dạ Việt mở ví ra, rút ra một tấm ảnh.
Trong hình, cô gái trẻ tuổi nở nụ cười lãng mạn ngây thơ, trông vừa tinh khiết lại trong sáng.
Ban đầu, biết cô phản bội mình, anh ta giận đến mức đốt toàn bộ phòng vẽ của cô.
Trong máy vi tính, tất cả hình ảnh của cô, anh đều đập nát bấy.
Nhưng ngày hôm sau, Dạ Việt giống như bị trúng tà, thế nào cũng phải buộc người khác sửa máy vi tính xong.
Nhưng máy vi tính đã vỡ nát, sao còn có thể sửa lại.
Những tấm hình kia, cuối cùng vẫn không thể nào lấy lại được, chúng hoàn toàn biến mất cùng cô ấy, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.
Chỉ có…
Trong ví tiền của anh ta, vẫn còn một tấm hình đã bị xé thành từng mảnh.
Mảnh vụn của tấm hình này, rất lâu sau anh ta mới gom góp lại.
Nhưng đã qua một thời gian, anh ta vẫn gom góp không đủ.
Chỉ phí công mà thôi.
Dạ Việt nhét tấm hình kia vào ví tiền.
Hiện tại, ý nghĩa của tấm hình này, vẻn vẹn chỉ là lúc nào cũng luôn thức tỉnh anh ta, rằng anh ta đã từng ngu ngốc, buồn cười đến mức nào.
Tối qua Lan Diệp uống mấy ngụm nước, người bị sặc đã bất tỉnh, nhưng cũng may đã thoát khỏi nguy hiểm.
Trong phòng bệnh.
Vân Tưởng cứ lấy vạt áo lau nước mắt.
Lan Chiến vừa đau lòng vừa căm tức.
Lan Diệp vừa tỉnh lại, khàn giọng kêu một tiếng ‘ba’, hốc