Cánh cửa vừa đóng lại, bên trong phòng lập tức vang lên tiếng khóc cuồng loạn của Lan Diệp, sau đó một giọng nói giận dữ đùng đùng vang lên, hoa quả văng đầy đất.
Hạ Tinh Thần quay đầu liếc mắt nhìn Phu nhân Lan Đình.
Lan Đình thở dài, bà ấy cũng rất không đành lòng khi thấy Lan Diệp như vậy.
Từ trước đến nay, bà luôn xem Lan Diệp như con gái ruột mà đối đãi.
Thấy cô ta tự sát, dĩ nhiên trong lòng bà ấy cảm thấy cực kỳ khó chịu, chỉ có thể than thở rằng cô ta quá không hiểu chuyện.
“Chuyện bên này các con không cần để trong lòng.
Bình thường tính tình nó kiêu ngạo, người theo đuổi nó đếm không hết.
Hiện nay, Dạ Kình lại khinh thường nó, trong lòng không tránh khỏi cảm giác bàng hoàng, dẫn đến nghĩ không thông.”
Bạch Minh Diệp nói: “Dì Lan, chuyện này hy vọng dì có thể dàn xếp.
Dì cũng hiểu rõ tính tình của Dạ Kình, nếu Lan Diệp tiếp tục cố chấp như vậy thì cô ta sẽ càng tổn thương sâu hơn.”
Phu nhân Lan Đình gật đầu, sao bà lại không hiểu, ngay cả vị trí Tổng thống, Bạch Dạ Kình cũng có thể từ bỏ thì làm sao anh có thể bị Lan Diệp uy hiếp được, chỉ có chính cô ta không hiểu thôi.
Lan Diệp khóc, cõi lòng Vân Tưởng tan nát.
Bà ta ôm Lan Diệp, không nhịn được nghẹn ngào nói: “Dạ Kình không hiểu chuyện, ngay cả Hạ Tinh Thần cũng không hiểu chuyện, biết rõ Diệp Diệp nhà chúng ta như vậy mà sao cô ta còn đến đây, không phải là đang cố tình chọc tức chúng ta sao? Dù gì cô ta cũng gọi mẹ một tiếng mợ.
Diệp Diệp nói thế nào đi nữa cũng là chị họ của cô ta.
Bây giờ cô ta ngay cả sống chết của Diệp Diệp nhà chúng ta cũng không thèm để ý.”
“Ba còn nói anh ấy nhất định sẽ đến gặp con.” Lan Diệp tức giận trách mắng nhìn ba, nước mắt giàn dụa.
Vừa rồi Hạ Tinh Thần đến, rõ ràng là đang khiêu khích cô ta.
Lan Chiến cũng tức giận.
Người khác không đến cũng được, đằng này còn cố ý nhờ Hạ Tinh Thần đến, đây không phải là rõ ràng muốn cười nhạo nhà họ Lan bọn họ sao, tiện thể ép Diệp Diệp đến đường cùng, lỡ như Diệp Diệp bị sốc, lại muốn...
Nghĩ đến đây, đôi lông mày của ông ta giật giật, thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.
Vân Tưởng rõ ràng cũng có cùng suy nghĩ này, bà ta hoảng sợ bất an ôm con gái chặt hơn, nói với Lan Chiến: “Ông nghĩ cách đi, dù gì không thể để cho Diệp Diệp nhà chúng ta chịu uất ức như vậy.”
Lan Chiến liếc mắt nhìn Lan Diệp.
Nhớ đến dáng vẻ hấp hối của cô ta tối qua, nắm chặt quả đấm, hít sâu một hơi, hỏi: “Diệp Diệp, có phải con thật sự không phải cậu ta thì không thể không?”
“Không phải anh ấy thì không thể thì sao? Trong mắt anh ấy trước giờ cũng chỉ có Hạ Tinh Thần.”
Lan Diệp lại nhớ đến tối qua, ở trong điện thoại, lời nói vô tình của anh.
Anh nói, vĩnh viễn không thể yêu Lan Diệp cô ta.
Một câu nói, giống như cây kiếm sắc bén, không ngừng khuấy đảo trong lòng cô ta, khuấy đến mức tim đau nhói.
Cô ta ôm ngực đau nhói, mất hồn lẩm bẩm: “Mẹ, tối qua anh ấy nói anh ấy sẽ mãi mãi không yêu con.”
Lan Chiến vỗ bàn: “Cười nhạo con gái chúng ta như vậy, Hạ Tinh Thần có chỗ nào tốt hơn con.”
“Ông nhẹ giọng một chút, chị còn ở bên ngoài.”
Lan Chiến hừ lạnh: “Hạ Tinh Thần có thể không phải là người nhà họ Lan chúng ta.
Diệp Diệp, con phấn chấn tinh thần lên cho ba, ba phải nhìn xem, cậu ta và Hạ Tinh Thần có thể kiên trì đến khi nào, hiện tại cậu ta bị Hạ Tinh Thần bỏ bùa mê thuốc lú, đến khi hai người bọn họ xa nhau, ba cũng không tin cậu ta còn có thể nói mãi mãi không thương con.”
“Xa nhau sao?” Lan Diệp từ trong ngực Vân Tưởng ngẩng đầu lên: “Ba, ba có cách chia rẽ bọn họ sao?”
“Không phải là không thể, phải thử một lần.”
“Thật sao?” Lan Diệp lập tức lấy lại tinh thần.
Nhưng một giây sau, cô ta lại thất vọng rũ vai, ngượng ngùng nói: “Ngay cả mấy tấm hình đó cũng không thể tách