“Đây có thể là có điều kiện trao đổi!”
“Điều kiện gì?”
Hạ Tinh Thần vuốt bụng của mình: “Đứa thứ hai, hơn nữa, còn phải là con gái.
ông cụ Bạch ngay cả tên cũng chọn xong rồi.”
Cánh tay dài của Bạch Dạ Kình vươn ra, ôm lấy cô ngồi lên chân anh.
Bàn tay anh úp lên mu bàn tay cô: “Lần trước em mang thai nhanh như vậy, vì sao lần này vẫn luôn chậm chạp không có dấu hiệu gì cả?”
Hạ Tinh Thần không dám nói với anh gần đây thân thể mình khác thường.
Chỉ cố ý chọc anh: “Trước kia ngài Bạch trẻ tuổi chất lượng cao.
Hiện tại ngài Bạch đã hơn ba mươi rồi, không còn sôi nổi như trước cũng là hiện tượng bình thường, đúng không?”
Sắc mặt Bạch Dạ Kình đột nhiên đen xuống, bàn tay anh siết chặt lấy eo cô: “Cô Bạch, hiện giờ cô đang oán trách tôi không đủ cố gắng sao?”
Cô gái này.
Quả thật là càng ngày càng to gan lớn mật!
Anh nghiêng người, đè cô xuống ghế sa lon.
Hạ Tinh Thần kêu lên, cô biết mình nói sai.
Người này tốt nhất không nên chọc vào, nhất là ở phương diện này.
“Em sai rồi, ngài Bạch.” Thái độ cô vô cùng hối lỗi và cầu xin tha thứ.
“Trễ rồi!”
Bàn tay Bạch Dạ Kình trực tiếp thăm dò vào áo cô.
Động tác thành thạo lại cường thế.
Hạ Tinh Thần thật sự khóc không ra nước mắt, căn bản là tự mình tạo nghiệt.
Loại đàn ông kiêu ngạo như thế, trong chuyện này tuyệt đối không thể bị khiêu khích.
Hơn nữa, người này còn nói không cố gắng chuyện trên giường sao? Còn cố thêm nữa, có lẽ cô sẽ không nhấc nổi chân, không xuống giường được!
Đêm đó.
Hạ Tinh Thần bị Bạch Dạ Kình dày vò đến nửa đêm.
Hôm sau, lúc tỉnh lại, eo và lưng cực kỳ đau.
Cả người mơ màng không có sức lực.
Cái này căn bản là quá phóng túng, không, là hậu quả của việc bị cưỡng bức phóng túng.
Cô buồn bực cuốn mình trong chăn, thỉnh thoảng liếc trộm kẻ đầu sỏ, vào lúc này anh cũng đã thức dậy, hơn nữa, tinh thần còn tốt hơn bình thường.
Hạ Tinh Thần não não lầm bầm.
Đây cũng quá không công bằng.
Hơn nữa, tối hôm qua rõ ràng chính anh là người tốn nhiều sức lực hơn.
“Nếu như em cảm thấy mệt thì ngủ nhiều thêm chút đi!” Dường như biết cô đã tỉnh, anh ngồi ở đầu giường, vừa đeo đồng hồ vừa nói chuyện với cô.
Hạ Tinh Thần xoay người, đưa lưng về phía anh, không muốn ý phản ứng lại anh.
Mệt mỏi như vậy, còn không phải là anh ban tặng sao?
Bạch Dạ Kình dùng khóe mắt nhìn cô.
Dáng vẻ biếng nhác, hồn nhiên tức giận.
Khóe môi anh cong lên, cười mà như không, nhàn nhạt mở miệng: “Đừng buồn bực.
Nếu không phải em trêu chọc anh trước, anh sẽ xử lý em vậy sao?”
Sau khi vô cùng thỏa mãn, thái độ anh còn ôn hòa hơn thường ngày.
Hạ Tinh Thần càng oán giận, nghiêng người sang trừng mắt nhìn anh.
Đã hành hạ cô thành như vậy, còn đẩy hết trách nhiệm lên người cô.
Ánh mắt uất ức của cô khiến lòng Bạch Dạ Kình thêm thương tiếc.
Anh vừa cài nút áo sơ mi, vừa kéo chăn lại giúp cô: “Buổi trưa cứ ăn ở trong phòng, anh sẽ nhắc nhở quản gia đưa lên lầu cho em.”
“Không cần.” Hạ Tinh Thần lập tức từ chối, kích động từ trong chăn ngồi dậy, cả người vô cùng đau nhức, thiếu chút đã ngã xuống.
Cắn môi, nhìn anh, nói: “Còn phải bảo người khác đem lên, em thật sự không dám gặp ai nữa.
Thật là mất thể diện!”
Muốn toàn thế giới đều biết, tối hôm qua hai người bọn họ đã phóng túng thế nào sao?
Đột nhiên Bạch Dạ Kình chồm người qua, khuôn mặt anh tuấn áp sát cô.
Thân hình anh cao lớn, gần nhau như vậy dường như cả người anh bao phủ cô, càng khiến cho cô vô cùng nhỏ nhắn.
Hơn nữa.
Gương mặt đó, dù có nhìn gần như thế vẫn hoãn mỹ không tỳ vết, làm cho lòng người sợ hãi khó nhịn.
Cô hô hấp nặng nề, khuôn mặt nhỏ nhắn lui về sau, đầu đụng vào đầu giường.
Thế nhưng anh lại ép đến gần.
“Này, đừng tiến gần em như vậy!” Hai tay cô đặt lên vai anh, lông mi chớp chớp.
Gương mặt này quá có sức cám dỗ đi, mặc dù cô không phải người xem trọng gương mặt, thế nhưng, cũng