"Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh mở cửa đi." Trì Vị Ương rất kích động, hưng phấn đẩy Hạ Tinh Thần ra, trông giống như ngài Tổng thống tới đón cô ấy vậy.
Trong lòng Hạ Tinh Thần không hiểu, cô chậm rãi đi mở cửa.
Nhưng tay cô vừa chạm vào chốt cửa, Trì Vị Ương lại nghĩ tới cái gì, kéo cô lại: “Đừng đừng, đừng động vào, chờ tớ một chút."
"Sao."
"Trên mặt tớ đang có mặt nạ, còn chưa tắm nữa.
Với cả, Tinh Thần, cậu nhanh dọn dẹp phòng khách giúp tớ, bừa bộn quá, nhìn là thấy ngay cả chỗ ngồi cho ngài Tổng thống cũng không có." Trì Vị Ương vừa nói, vừa chạy vào trong phòng tắm.
Hạ Tinh Thần cảm thấy cô ấy quá phóng đại: “Trong phòng này không sạch sẽ thật sao."
"Sạch sẽ chỗ nào, cậu mau dọn dẹp một chút."
Cô chỉ đành phải làm theo cô ấy, dọn dẹp trước.
Nói là dọn dẹp, thật ra thì cũng chỉ là xếp lại gối ôm bày bừa một chút.
Sau một hồi, Trì Vị Ương đi ra từ trong phòng tắm.
Hạ Tinh Thần nhìn mà trán cô nổi gân xanh.
Tay chân cô gái này quá nhanh nhẹn, chẳng những thay quần áo khác, trên mặt còn đánh lớp phấn nhàn nhạt, không đến nỗi thế chứ.
"Nhìn cái gì, chưa từng thấy tớ trang điểm à.
Nhanh lên một chút, mở cửa ra, Tổng thống đang nóng lòng chờ ở bên ngoài."
Đúng là anh đang nóng lòng chờ đợi, khi cửa mở ra, sắc mặt anh đặc biệt tối đen.
"Tại sao lại lâu như vậy." Anh trầm giọng hỏi, lúc nhìn về phía Hạ Tinh Thần, ánh mắt anh cũng nguội lạnh.
"Vị Ương thay quần áo ở bên trong." Hạ Tinh Thần chỉ cô gái ở sau lưng.
Trì Vị Ương vội nhô đầu ra, chào hỏi ngài Tổng thống: "Ngài Tổng thống, chào ngài, chào ngài.
Tôi là bạn tốt nhất của Tinh Thần, cũng là mẹ nuôi của Đại Bạch."
"Chào cô." Bạch Dạ Kình gật đầu với Trì Vị Ương, so với lúc đối mặt với Hạ Tinh Thần vừa rồi, vào lúc này sắc mặt anh dãn ra rất nhiều, lễ độ lịch sự, thân sĩ ưu nhã.
Hạ Tinh Thần không cam lòng.
Sao anh lại trở mặt với mình, rõ ràng lần trước là anh sai.
Nhớ tới chuyện lúc trước, cho dù đã trôi qua lâu rồi, ít nhiều trong lòng cô vẫn hơi vướng mắc.
Hạ Tinh Thần hỏi: "Tới muộn như vậy có chuyện gì không."
Anh đích thân đến nơi này, không có Lãnh Phi đi theo, nếu bị người ta thấy thì hậu quả rất tệ, nhỡ lại gặp tập kích.
"Đừng đứng ở ngoài trò chuyện, đi vào ngồi đi." Trì Vị Ương chen vào nói, rồi hạ thấp giọng nói với Hạ Tinh Thần: "Tinh Thần, cậu đừng không hiểu chuyện như vậy, mau mời ngài Tổng thống vào."
"Không cần." Ngay tại lúc Hạ Tinh Thần vẫn còn xoắn xuýt, Bạch Dạ Kình mở miệng.
Nhíu mày lại, trong ánh mắt nhìn Hạ Tinh Thần lóe ra ánh sáng lạnh, thái độ khởi binh vấn tội: “Sao cô lại làm mẹ người ta được."
"Cái gì." Đầu óc Hạ Tinh Thần mơ hồ.
"Nó bị bệnh mà cô không biết."
"Đại Bạch." Hạ Tinh Thần hiểu ra: “Sao mỗi ngày tôi đều gọi điện thoại cho nó, cho tới bây giờ nó không hề nói chuyện mình bị bệnh."
Bạch Dạ Kình không nói gì với cô, tỏ thái độ cô thích tin hay không thì tùy.
Anh chỉ quay lại hơi gật đầu với Trì Vị Ương nói: "Cô Trì, quấy rầy rồi.
Có cơ hội thì lần sau gặp lại."
"A, ngài đi luôn sao." Vẻ mặt Trì Vị Ương đầy tiếc nuối.
Ngài Tổng thống bước đi, không hề do dự một chút nào.
Hạ Tinh Thần chợt phục hồi tinh thần lại: “Chờ một chút, ngài Tổng thống, tôi trở về với anh."
Hạ Đại Bạch bị bệnh, lòng cô đã bay trở về.
Đôi chân dài của Bạch Dạ Kình đã bước vào thang máy, giống như vốn không nghe thấy lời của cô, thang máy chậm rãi khép lại.
Mặt anh không cảm xúc nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không có ý đợi cô.
Sau khi nhìn thang máy đóng kín, chậm rãi đi xuống, Hạ Tinh Thần tức giận.
"Người gì vậy, chờ một chút thì sao, quá đáng ghét."
"Được rồi, cậu cũng đừng tức giận, cậu cứ thế này mà trở về à." Trì Vị Ương nhìn quần áo ngủ trên người cô: “Nhanh đi thay quần áo khác đi, cùng lắm thì gọi xe về là được."
Hạ Tinh Thần suy nghĩ một chút thấy cũng phải.
Cô vội khẩn cấp trở về phòng và thay quần áo, Trì Vị Ương đang trông điện thoại cho