“Cốc, cốc, cốc.” cửa xe bị gõ, Phó Dật Trần thở gấp, tử trên tay lái ngẩng đầu lên, suy nghĩ đến đây chợt dừng lại.
Trên trán, trên mặt anh đều là tầng mồ hôi lạnh.
Một lúc lâu sau mới có thể điều chỉnh nhịp thở, từ từ hạ cửa kính xuống.
Ngoài cửa là bảo vệ tiểu khu.
“Anh trai ơi, đường ở tiểu khu không thể dừng lại lâu.
Nếu ngài ở bên trong thì dừng xe dưới hầm đi.
Dừng xe ở đây tí lại bị mắng thì không hay.”
“Tôi đi ngay.” Định thần lại, anh ta khởi động xe, tầm mắt lưu luyến nhìn cửa sổ vẫn đang sáng đèn, sắc mặt cô đơn.
Sau đó anh lái xe biến mất trong bóng đêm.
Hạ Tinh Thần vừa lên xe, cửa xe còn chưa kịp đóng thì nhìn thấy một chiếc xe chợt lé, cô chỉ tùy ý nhìn, không thể thấy rõ người ngồi ghế lái mà chỉ có góc mặt mơ hồ.
Là bác sĩ Phó, muộn như vậy rồi sao anh ta còn ở đây? Là cô bị ảo giác sao?
Cô lắc đầu, không nghĩ tiếp nưa, đóng cửa xe, lái xe đi thẳng tới chỗ ước định.
Cuối cùng xe dừng ở trước mặt một tòa cao ốc.
Hạ Tinh Thần được người ta dẫn đường đi đến tầng cao nhất.
Tòa nhà là một khu trang trí kiểu vườn vây quanh nhà ăn.
Cô vừa tiến lên, không nhịn được cong môi.
Xem ra anh tìm cô là vì bữa ăn lãng mạn này.
“Cô Hạ, mời giao áo khoác cho chúng tôi.
Tôi cất giúp ngài.” Phục vụ đang phục vụ cô.
Lúc này nhà hàng có không ít người.
Một đám ăn mặc xinh đẹp, tao nhã cao quý, có thể ăn cơm ở nơi này, thân phận không giàu cũng quý.
Khúc đàn piano du dương vang lên trong căn phòng làm cho người ta vừa vui vẻ vừa cảm thấy thư thái.
Tâm tình của cô vào lúc này cũng thư sướng hơn nhiều.
Vỗn vì chuyện của Vị Ương mà đầy u ám hiện tại cũng tiêu tán rồi.
Vừa ăn lẩu xong, hiện tại tới cái nơi xa xỉ này tự nhiên trạng thái của cô sẽ khác.
Phục vụ đón cô đi tới trước một nhà ấm trồng hoa.
“Tổng Thống đã ở bên trong chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi.” Phục vụ cười đưa tay mời.
Bước chân cô dừng lại.
Rát lâu sau, cô đứng trước trạm ngăn cách trong suốt bằng thủy tinh nhìn người đàn ông trong nhà ấm trồng hoa.
Anh ngồi một mình nơi đó, ngọn đèn chói mắt từ trên phủ xuống như bao phủ một tầng ánh sáng vàng lên người anh.
Trên người anh tùy ý mặc chiếc áo lông cô mua, giá cả cực kì bình dân nhưng mặc lên người anh sao lại đoạt ánh mắt người ta như thế, liếc mắt một cái thôi liền bị mê hoặc không rời được tầm mắt.
Không chỉ là cô nhìn mà ánh mắt những người khác cũng nhao nhao nhìn qua.
Dường như nhận ra anh, tất cả mọi người đều kích động bàn tán xôn xao.
Hạ Tinh Thần vui vẻ cười cười, kéo cửa ra từ từ đi vào bên trong.
Anh luôn có tính cảnh giác cao, trước đã nghe được động tĩnh rồi.
Hơi nghiêng đầu nhìn thấy cô, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt không tự chủ nhu hòa hơn.
“Ngài Bạch.” Hạ Tinh Thần cười chào hỏi anh, lại giẫm đôi giày cao gót chân thành đi về phía anh.
Hôm nay cô mặc một bộ váy tao nhã, vừa vặn, càng tôn thêm khung cảnh đêm nay.
Nụ cười dịu nhẹ, sóng mắt mênh mông càng thêm mê người.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình thâm sâu, nhìn chằm chằm vào cô: “Bạch phu nhân, em tới muộn 10 phút.”
“Ngài Bạch, với hoàn cảnh này anh nói câu đó cực kỳ sát phong cảnh.” Đã có phục vụ kéo ghế thay cô, cô cười ngồi đối diện với anh: “Con gái muộn một giờ cũng không sao cả.”
“Đồng ý với cái này.” Khó có dịp anh có thể kiên nhẫn, một chút cũng không có bộ dạng không vui.
Anh không khiến phục vụ rót rượu mà tự mình làm.
Hạ Tinh Thần nhìn cái chai đang đổ ra chất lỏng màu đỏ lại nhìn anh.
“Là có chuyện vui gì sao?” Cô hỏi: “Đây là lần đầu tiên anh hẹn em ra ăn tối.”
Bọn họ quen nhau lâu như vậy, ở cùng một chỗ cho tới