Hạ Tinh Thần và Thẩm Mẫn dựa vào nhau nhìn cảnh tượng bên ngoài này, cũng không hẹn mà cùng cong môi cười, vui vẻ thay cho bọn họ.
Chỉ là...
Dường như là Thẩm Mẫn nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt càng ngày càng trở nên cô đơn.
Hạ Tinh Thần nhìn ra biến hóa nhỏ này.
Cô không chủ động hỏi, chỉ đi theo sau lưng bà ấy vào trong phòng bếp.
“Vừa nãy, bọn họ hỏi danh sách, mẹ cũng không viết mấy cái tên.” Sau khi Thẩm Mẫn vào phòng bếp, thì vừa nhặt rau vừa nói với cô: “Ba con cùng bà nội bên kia, có phải cũng nên đưa thiệp mời hay không?”
“Vâng.” Cô gật đầu: “Con sẽ đưa.”
“Mặc dù những năm qua đã khiến con chịu uất ức, tình cảm cũng không được tốt lắm, nhưng mà, dù gì thì bọn họ cũng cho con tên họ, nuôi con lớn lên.”
“Mẹ yên tâm, con biết mà.”
Thẩm Mẫn gật đầu: “Mẹ chỉ nói mấy câu thôi, mẹ cũng biết con không phải là người vô tình.
Chỉ là, còn có, gần đây bà con luôn gọi điện thoại cho mẹ, luôn bảo mẹ nói với con.”
Không đợi bà ấy nói ra, Hạ Tinh Thần đã hiểu: “Bà bảo mẹ nói về chuyện của Hạ Tinh Không và Lý Linh phải không?”
Thẩm Mẫn thở dài: “Hai người bọn họ ra nông nổi như bây giờ, cũng là có tội phải chịu.
Cho nên mẹ không đề cập với con.
Nghe lão phu nhân nói, Hạ Tinh Không ở trong ngục bị người ta hủy hoại khuôn mặt, đây là chuyện đả kích rất lớn tới cô ta, khiến cô ta tuyệt vọng, Bây giờ đã không còn chút sức sống nào.
Sau này ra tù, cũng đừng nghĩ đến có thể đứng trên sân khấu như trước đây.”
Từ sau lần vạch tội đó, đây là lần đầu tiên Hạ Tinh Thần nghe thấy tin tức của Hạ Tinh Không.
Còn chuyện cô ta bị hủy hoại khuôn mặt, thì cô biết.
Là Lan Diệp ra tay.
Nếu nói là đồng tình, thì cô không thể nào đồng tình nổi.
Nhân thế nào, thì cuối cũng sẽ phải nhận lại quả thế đó.
“Đến sau này con mới biết, ban đầu cô ta có thể vào đoàn vũ công quốc tế, là nhờ vào Dạ Kình.
Bây giờ mặt bị hủy hoại, thì hoàn toàn không còn hy vọng nào nữa.
Lý Linh thì không thể nào ra ngoài trong một vài năm tới được.
Lão phu nhân tự mình ra mặt, thì cũng đâu dễ giải quyết như vậy.”
Thẩm Mẫn ừ đáp lại, cũng không nói đến cái đề tài này nữa.
Hạ Tinh Thần vừa cắt ngó sen, vừa quan sát bà ấy.
“Nhìn cái gì?” Thẩm Mẫn không ngẩng đầu lên, cũng có thể cảm giác được ánh mắt dò hỏi của cô.
“Sao gần đây bà nội lại thường gọi điện thoại cho mẹ vậy, không phải đã mấy thập niên rồi mà hai người không liên lạc gì sao, tại sao gần đây lại hay gọi vậy?”
“Cũng chỉ hỏi mấy chuyện vụn vặt mà thôi.”
Hạ Tinh Thần cười: “Không nói là mời mẹ năm nay qua bên kia ăn tết à?”
Thẩm Mẫn giật mình trong giây lát, động tác trên tay dừng lại, sau đó mới nói: “Không riêng gì lão phu nhân, ba con cũng nói với mẹ mấy lần.
Ông ấy cũng đã đến đây mấy lần rồi.”
“Vậy mẹ nghĩ như thế nào?”
“Còn có thể nghĩ như thế nào?” Thẩm Mẫn cầm rau đi rửa, nước rất lạnh, bà ấy nhanh tay thêm chút nước nóng, rồi mới nói: “Mẹ đã sớm không còn là người của nhà họ Hạ bọn họ nữa rồi.
Dịp tết trước kia, đừng nói là gọi cho mẹ, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
Năm nay Lý Linh vừa không có ở đấy, mẹ lập tức qua đó, lỡ bị đồn ra ngoài thì cũng không dễ nghe gì.
Lại nói, không phải mẹ đã nói rồi sao, năm nay mẹ sẽ ăn tết cùng với các con.”
Hạ Tinh Thần cũng đồng ý với bà ấy.
“Nếu như ba thật sự có tâm tư, thì một năm cũng không là gì.
Từ nay về sau, nếu như ông ấy có thể ân cần hơn nữa, thì mẹ thay đổi chủ ý cũng được.”
Sao mà Thẩm Mẫn không nghe ra ý tứ trong lời nói này của cô, bà ấy nhìn cô, rồi lấy ngón tay trỏ chọt vào trán cô: “Còn làm mai cho mẹ nữa à, mẹ thấy có vẻ gần đây con khá rảnh rỗi đó.”
Cô xoa xoa cái trán: “Oan uổng cho con quá.
Còn không phải là do con nhìn thấy ba vẫn còn nhớ mãi không quên mẹ sao.
Lại nói, mẹ vẫn luôn ở một mình như vậy, thì cũng không tốt lắm.
Nếu có thể trở về bên kia, có người chăm sóc, thì con cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều.”
“Mẹ ở một mình nhiều năm như vậy rồi, nào có cái gì không tốt.
Con đấy, chỉ cần sống thật tốt của mình