Tiểu khu bên kia.
Phó Dật Trần cả ngày ngồi trong phòng không đi đâu.
Không yên lòng ngồi trước TV, liên tục ngó đồng hồ chờ cơm chiều.
Nhưng đợi một buổi sáng, lại đợi qua bữa trưa mãi mới chỉ đến hai giờ chiều.
Mỗi tiếng đồng hồ trôi qua đối với anh ta mà nói quả thực là dày vò.
“Cứ nhìn nhìn mãi, nhìn gì chứ!” Lai Phượng Nghi đi tới, vỗ lên đầu anh ta một cái: “Nhìn từ sáng đến giờ, đồng hồ cũng sắp bị con nhìn thủng rồi.”
“Mẹ, hôm nay làm cơm chiều sớm một chút.”
“Có sớm cũng không ăn vào lúc hai ba giờ chiều chứ.” Sao Lai Phượng Nghi không nhìn ra tâm tư con mình cơ chứ.
Phó Dật Trần có chút ngượng ngùng không nói gì.
Chắc khoảng năm giờ cô ấy mới tới đây, còn khoảng ba tiếng nữa.
Anh ta lấy di động ra muốn gọi điện thoại cho Trì Vị Ương, dù chỉ để nghe giọng nói của cô ấy cũng được, nhưng lại sợ cô ấy biết anh ta ở đây, sẽ không dám tới.
Dù sao, ngày đó chính anh ta nói, hai người bọn họ từ nay về sau chỉ là người xa lạ.
“Được rồi, con cũng đừng ỉu xìu như thế nữa, nhìn mà sốt cả ruột.” Lai Phượng Nghi đang thu dọn đồ đạc, vỗ vỗ một cái túi, dặn dò: “Đi, theo mẹ cầm cái này tặng nhà họ Trì.”
“Con lười!” Vừa nói đến đây, tầm mắt Phó Dật Trần đột nhiên lướt qua TV, nhìn về phía mẹ mình.
“Này, có đi hay không? Con không đi thì mẹ đi một mình.” Lai Phượng Nghi nhấc đồ lên xoay người bước đi.
Đam Mỹ Hài
“Mẹ, chờ chút!” Phó Dật Trần vừa còn ỉu xìu lập tức lấy lại tinh thần.
Đưa tay lấy điều khiển tắt TV, đứng dậy, nắm lấy tay mẹ mình, thuận tay cầm lấy đồ trong tay bà.
“Làm gì thế? Không phải con đang lười à?” Lai Phượng Nghi liếc anh ta một cái, cố ý hỏi.
“Thứ này nặng như vậy, thân thể mẹ lại không tốt, đương nhiên là con xách rồi.”
Lai Phượng Nghi cười cười, không vạch trần anh ta.
Hai người đi ra ngoài, thấy anh ta có tinh thần như vậy, Lai Phượng Nghi cuối cùng nhịn không được nghiêm túc nhắc nhở: “Trước kia quan hệ có tốt thế nào cũng là quá khứ rồi, con cũng đừng để quan hệ trước kia với tình cảm bây giờ lẫn lộn với nhau.
Đừng quên, con là người có gia đình rồi.”
Phó Dật Trần cúi đầu đối mắt với mẹ mình, nói: “Lần này trở về là bàn chuyện này với ba.”
“Chuyện gì?”
“Con nói với Tố Vân rồi, năm sau chúng con ly hôn.”
Lai Phượng Nghi nhướn mày, sắc mặt nghiêm túc: “Sao lại ly hôn? Con coi hôn nhân là trò đùa à? Lúc trước nói kết hôn thì kết hôn, ngay cả thăm hỏi cũng không có.
Bây giờ lại nói ly hôn là ly hôn.
Mấy năm nay ngay cả mặt vợ con ba mẹ cũng không được gặp.
Con có coi chúng ta là ba mẹ hay không? Mẹ với ba con đều là người truyền thống, hoàn toàn không đồng ý chuyện mấy đứa nói ly hôn là ly hôn như vậy.”
“Mẹ, mẹ đừng vội.
Thật ra giữa con với Tố Vân cũng không như ba mẹ nghĩ đâu.”
“Mấy đứa muốn kết hôn thì kết hôn, hai chúng ta còn có thể nghĩ cái gì!” Lai Phượng Nghi có chút tức giận.
Phó Dật Trần thở dài, một tay cầm quà tặng, một tay nắm bả vai Lai Phượng Nghi: “Con với cô ấy không phải vì tình cảm mà đến với nhau.
Nói cho cùng thì lúc đó bọn con chỉ làm hợp đồng hôn nhân mà thôi.”
“Mẹ không hiểu con đang nói gì.”
“Vụ kiện mấy năm trước, cô ấy là luật sư của con.
Vì vụ kiện đó mà cô ấy bị người khác trả thù, mấy năm rồi vẫn không yên ổn, cuộc sống cũng không được yên bình.” Nhắc tới chuyện vài năm trước, sắc mặt Phó Dật Trần tối sầm, thời gian trôi qua lâu như vậy, anh ta vẫn không thể thản nhiên đối mặt với tất cả chuyện đó được.
Nhưng cảm xúc ấy nhanh chóng bị anh ta áp chế đi.
Đưa suy nghĩ quay lại