Cô ấy quay đầu liếc nhìn Dư Trạch Nam mặt đầy vẻ khẩn cầu, mới hít sâu một hơi, lấy dũng khí mở miệng: “Tôi cảm thấy...!Trạch Nam nói không sai.”
Dư Trạch Hạo nheo mắt nhìn cô ấy.
Cô ấy không dám nhìn vào mắt anh ta, ánh mắt lóe lên, mới chật vật mở miệng: “Tôi cảm thấy miễn cưỡng...!Tình cảm không nên miễn cưỡng!”
Vừa nói xong, cô ấy cảm thấy ánh mắt anh ta lạnh lẽo hơn rất nhiều.
“Nói tiếp!”
“Bất kể như thế nào, bị cưỡng ép, cũng sẽ không vui vẻ.
Tôi chính là một ví dụ...” Lông mi cô ấy run rẩy mãnh liệt, hai tay xuôi bên người siết chặt.
Trên vai, tay Dư Trạch Nam cũng khẽ dùng sức, giống như muốn truyền năng lượng cho cô ấy.
Căn bản là anh ta muốn trả thù anh mình, “sợ thiên hạ không loạn” ở bên cạnh khích lệ: “Chị dâu, chị đừng sợ, nói thật là được!”
Hô hấp của người đàn ông nặng nề hơn chút.
Anh ta không hề phản ứng lại người đang châm dầu bên cạnh, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Em cảm thấy, tình cảm không nên miễn cưỡng, có phải không?”
“...!Đúng vậy.”
“Nói cách khác, em đối với anh...!Một chút cảm tình cũng không có, có phải không?”
Giọng nói của người đàn ông, rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến người khác hoảng sợ.
Cảnh Dư cảm thấy hai chân mình như nhũn ra.
“Hả, phải hay không phải?” Anh ta hỏi, đột nhiên cao giọng.
Lòng Cảnh Dư khẽ run lên, thế nhưng, giống như đã hạ quyết tâm, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh ta, nói: “Phải, không có cảm tình.
Vì sao anh phải bức bách Trạch Nam trở thành người như anh? Anh đối xử với tôi như thế, tôi không có gì để nói.
Thế nhưng, Trạch Nam là em trai ruột của anh! Sao anh đành lòng để cậu ấy trở thành vật hy sinh trong chính trị? Hay là, trong thế giới của Dư Trạch Hạo anh, không có bất kỳ tình cảm gì, bất kỳ người nào, cũng không quan trọng bằng con đường chính trị của anh?”
Câu cuối cùng, lại biến thành chất vấn.
Giống như thốt lên bao sự kiềm chế trong lòng bấy lâu, ưu tư kích động.
Dư Trạch Hạo nhìn chằm chằm cô ấy.
Dư Trạch Nam và Trang Nghiêm thì hoàn toàn bị lời này của Cảnh Dư làm cho kinh hãi.
Dư Trạch Nam bừng tỉnh, thật sự muốn cho Cảnh Dư một cái vỗ tay.
Ai bảo anh trai cưỡng ép cô ấy làm gì?
Nhưng mà, lúc này, đừng nói là vỗ tay, ngay cả hô hấp cũng thật khẽ!
Vốn tưởng rằng, Dư Trạch Hạo nhất định sẽ giận dữ, giống như lần trước, rút súng ra chĩa về phía Cảnh Dư cũng không phải là không thể nào.
Thế nhưng, lần này, điều khiến cho người khác bất ngờ là, anh ta lại bình tĩnh đến lạ thường.
“Cảnh Dư, trong mắt em, rốt cuộc Dư Trạch Hạo anh là hạng người gì?”
Cảnh Dư bình tĩnh nhìn anh ta, dường như dưới sự bình tĩnh của anh ta, cô ấy cũng bình tĩnh theo.
Đôi môi mấp máy, cuối cùng chỉ nói: “Trong mắt tôi, anh là một...!Một...!Người tôi chỉ muốn chạy trốn...”
Thân thể Dư Trạch Hạo run rẩy mãnh liệt, khuôn mặt anh tuấn kiêu căng ngày nào, xẹt qua một sự bi thương.
Ánh mắt anh ta bình tĩnh nhìn Cảnh Dư, nhìn thật sâu, hồi lâu sau, cuối cùng hiện ra một màn sương mù.
Dáng vẻ kia, ngay cả một người vừa cười trên nỗi đau của người khác như Dư Trạch Nam cũng ngẩn ra, lúc này anh ta mới nhận ra dường như mình vừa chơi với lửa, giật giật môi, lấy dũng khí muốn nói gì đó, thế nhưng, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, đã nghe Dư Trạch Hạo nói: “Tối nay, tâm trạng anh rất tốt...”
Giọng nói anh ta trầm thấp, khiến cho người khác không nghe ra chút gì.
Thậm chí...
Sương mù trong mắt khi nãy, lúc này đã hoàn toàn biến mất không thấy đây.
Thật giống như tất cả, đều là ảo giác...
Anh ta âm u lạnh lẽo, trầm tĩnh mở miệng: “Cảnh Dư, anh để em đi!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Cảnh Dư cũng vậy.
“Phó Tổng thống!” Trang Nghiêm kêu lên.
Trang Nghiêm biết rõ Cảnh Dư là sự tồn tại có ý nghĩa thế nào đối với anh ta.
Lần này nếu để cô ấy đi, thì coi như mất tất cả!
Dư Trạch Hạo giơ tay lên chặn lại những gì anh ta muốn nói.
Chỉ bình tĩnh nhìn Cảnh Dư đang ngẩn ra, từng chữ từng câu mở miệng: “Cho em thời gian thu dọn đồ đạc! Mười phút sau, lập tức cút khỏi đây!”
Dư Trạch Hạo dứt lời, không nán lại giây nào, lập tức xoay người rời đi.
Bóng lưng lạnh lẽo lại tuyệt