Trong quá trình dùng võ trang với phần tử phạm tội, nhờ Tổng thống và Phó Tổng thống sáng suốt hơn người nên không để người vô tội thương vong, thuận lợi bắt được nghi phạm Lan Chiến.
Khách mời hoảng sợ rời đi, đúng là cơn ác mộng hãi hùng nhất trong năm.
Cánh nhà báo thì không dễ dàng bỏ đi như vậy.
Bạch Dạ Kình và Dư Trạch Hạo đứng trước ống kính, mỉm cười, bắt tay, thái độ cực kỳ phù hợp.
Các phóng viên kích động vội vàng ghi lại thời khắc này.
Nhưng sau khi nhà báo rời đi, Bạch Dạ Kình đá cho Dư Trạch Hạo một đá.
Dư Trạch Hạo cũng không né tránh, chịu một đá nhưng sau đó anh ta cũng đánh trả một quyền.
“Cũng đúng lúc tâm trạng tôi không tốt, không có ai luyện tập cùng!”
“Ai bảo anh dám lợi dụng người phụ nữ của tôi chứ?” Nhắc tới chuyện này, Bạch Dạ Kình cực kỳ tức giận.
Dư Trạch Hạo lừa anh ra nước ngoài thu thập chứng cứ của Lan Chiến.
Nếu anh không cẩn thận còn có thể mất mạng.
Ở trong nước, anh ta lại dám tính kế Tinh Thần.
“Nếu tôi không đáp ứng yêu cầu của Lan Chiến, làm sao tôi có thể hợp tác với ông ta chứ? Làm sao ông ta để lộ sơ hở? Làm sao anh có chứng cứ chứ? Người phụ nữ của anh cũng biết phối hợp như vậy, anh còn phải mừng thầm nữa đó!”
Bạch Dạ Kình tức giận, tung một quyền ra.
Thiếu chút nữa cô cũng mất mạng rồi, còn mừng thầm cái gì chứ?
Lãnh Phi và Trang Nghiêm nhìn hai người đánh nhau loạn xạ, thở dài.
Hai người họ nhìn nhau rồi lắc đầu.
Khẽ ra hiệu, dẫn vệ sĩ khác vội vàng lui ra ngoài.
Không một ai muốn cấp dưới nhìn thấy cảnh tượng này.
Dù sao, hai người này đang tức giận, nếu không đánh nhau để xả giận thì trong lòng vẫn còn bực dọc.
Huống chi, hai người họ đấu đá nhau nhiều năm như vậy, trong lòng đè nén rất nhiều oán giận, cũng nên xả ra ngoài một chút.
Như vậy thì tốt hơn.
Trước khi ra ngoài, Lãnh Phi còn đóng cửa lại giúp họ, bên trong vẫn vang lên tiếng đàn ông kêu rên.
Lãnh Phi đốt một điếu thuốc, hút một hơi rồi lại đưa cho Trang Nghiêm.
Trang Nghiêm cũng không khách khí, lấy một điếu, hai người đứng ngoài mà hút thuốc.
Thật không ngờ rằng, trước kia hai người họ gặp mặt, theo bản năng muốn chĩa súng về phía đối phương nhưng bây giờ có thể ở chung hòa thuận như vậy.
Nói thiên biến vạn hóa thật không sai chút nào.
Hạ Tinh Thần không biết mình đã ngủ bao lâu.
Cô nằm trên giường bệnh, cả người giống như lơ lửng trên mặt nước, không thể chạm xuống đất cực kỳ khó chịu, không hề có cảm giác an toàn.
Cô nặng nề thở dốc mấy tiếng rồi chậm rãi mở mắt ra.
Lúc này, cô đã được chuyển đến bệnh viện tư nhân.
Hai mắt cô vô thần nhìn xung quanh.
Một lúc lâu, đôi mắt dần có sức sống, thấy Bạch Dạ Kình ngồi ngay mép giường.
T????ải ????ghiệm đọc t????u????ệ???? số 1 tại ﹎ TRU????T RUYỆN.???????? ﹎
Một tay anh xoa lông mày, cùi chỏ đặt trên đầu gối, mắt nhắm chặt, giống như đang nghỉ ngơi.
Không biết có phải ngủ quá say hay không mà khi cô động đậy anh cũng không có động tĩnh gì.
Nhìn thấy anh, Hạ Tinh Thần cũng cảm thấy an toàn hơn.
Thật may.
Cô không xảy ra chuyện gì.
Nếu không, cô sẽ không còn cơ hội nhìn thấy anh, chạm vào anh.
Như vậy không phải quá đáng tiếc rồi hay sao?
Nhưng mà, cô lại nhìn thấy trên mặt anh có vài vết thương, lông mày hơi nhíu lại, cô muốn chạm vào mặt anh, định hỏi anh có đau hay không? Nhưng vừa giơ tay lên thì không cử động được nữa.
Nhìn thấy túi truyền trên đỉnh đầu, cô cũng không biết làm thế nào.
“Đừng nên lộn xộn!” Đột nhiên anh mở mắt ra, trừng mắt nhìn cô.
Ánh mắt kia cực kỳ hung dữ.
Nhưng ẩn sâu trong đôi mắt đó lại ẩn chứa rất nhiều tình cảm phức tạp.
Đau lòng, giận dữ lại nhiều hơn là anh không biết làm thế nào?
Anh không biết nên làm thế nào với cô nữa?
Hạ Tinh Thần biết bản thân đã làm sai không dám chọc anh tức giận, giống như cô dâu nhỏ ngoan ngoãn để tay vào trong chăn.
Anh mím chặt môi, kéo chăn đắp kín cho cô rồi làm ra vẻ không muốn nhìn cô nữa.
Cô cân nhắc một chút, môi mấp máy