“Cảnh Dự.”
Đột nhiên, giọng của cô vang lên.
Cô giật mình.
“Đừng khóc.” Giọng nói của Dư Trạch Hạo có hơi khàn.
Trước kia, cô chưa bao giờ từng rơi lệ vì anh như vậy.
Từng giọt lệ như rơi vào lòng anh, khiến nó trở nên hỗn loạn, đau, nơi nào còn có thể chứa nổi.
Không phải là ảo giác của mình.
Cảnh Dự lau sạch nước mắt trên mặt, mừng rỡ ngẩng đầu lên.
“Anh anh đã tỉnh rồi, bây giờ em lập tức đi gọi bác sỹ.” Cô đứng dậy muốn đi.
Dư Trạch Hạo vươn cánh tay dài ra, kéo cô lại.
Dùng thêm sức, cưng chiều ôm cô thật chặt vào trong ngực.
“Anh mau buông tay ra.” Cảnh Dự ngã ở trên bộ ngực vững chãi của anh, ngay cả giãy giụa cũng không dám: “Trên ngực anh đang bị thương, nếu em đè lên.
Sẽ rất đau đấy.”
“Không đau, không đau chút nào.” Anh lầm bầm, chẳng những không buông tay, ngược lại còn ôm cô càng chặt hơn.
Môi, nhẹ nhàng dán lên môi cô, dường như cảm thấy không đủ, lại hôn thêm.
Chắc anh không sao.
Cảnh Dự nhắm mắt lại, tựa vào trên ngực anh.
Bên tai, là tiếng tim đập bịch bịch của anh, chân thật như vậy, có lực như vậy.
Từng nhịp đập, giống như nhịp trống vậy, ở trong lồng ngực của anh, xuyên qua màng nhĩ của cô, gõ vào trong lòng cô.
Anh không chết.
Thật là tốt.
Cô thở phào nhẹ nhõm, như là vô thức ôm đáp lại anh, lưu luyến cảm thụ giờ khắc này.
“Anh Dư, vết thương của anh đã được xử lý xong hết rồi, anh đã có thể xuất viện.”
Ở đây một lát thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra, giọng nói của y tá từ bên ngoài vọng vào.
Dư Trạch Hạo ngẩn người.
Cảnh Dự cũng ngẩn người.
Cô ngồi dậy từ trên ngực anh, nước mắt vẫn còn vương đầy nơi khóe mắt.
Cô nhìn Dư Trạch Hạo chăm chú, thấy vẻ lúng túng trên mặt anh, Cô đột nhiên đứng dậy, đứng lên từ trong ngực anh, đi về phía y tá.
“Bác sỹ Cảnh.”
Đối phương kinh ngạc nhìn cô, không biết tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này.
“Đây là phiếu khám bệnh của ngài Dư sao?”
“Đúng vậy.”
Cảnh Dự cầm lấy đọc, cắn môi, chợt cảm thấy mình đang bị đùa bỡn.
Cô cảm thấy mình cực kỳ ngu xuẩn, cũng cực kỳ mất thể diện.
Anh không xảy ra chuyện gì, vậy mà cô lại chạy tới khóc lóc giống như một con ngốc vậy.
Cô giận dữ trợn mắt nhìn Dư Trạch Hạo, nặng nề đập vật trong tay vào anh, rồi giận dữ xoay người chạy mất.
Hai anh em nhà này, đúng là hai tên lường gạt.
Khi ra khỏi phòng bệnh của anh, thì điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Là một đoạn video.
Phát giọng nói của Dư Trạch Nam.
Cô thở phì phò mở ra, chỉ nghe thấy mấy tiếng uông uông uông, là anh bắt chước giọng của con chó nhỏ.
Đúng là dở khóc dở cười mà.
Người này...
Cô thề, sau này không tin cậu ta nữa.
Lúc chuẩn bị cất điện thoại di động đi, thì Dư Trạch Nam lại gửi thêm một tin nữa.
[Chị dâu, nếu chị thích anh trai em, thì chị cứ nói thẳng đi, em sẽ không cười nhạo chị đâu.
Với cả, em cảm thấy, mặc dù tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được, nhưng mà, ông ba ta vẫn có một câu, là lâu ngày sinh tình.
Chúc hai anh chị bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”
“...” Cảnh Dự cầm điện thoại di động, đứng ở trong hành lang, giật mình nhìn bốn chữ lâu ngày sinh tình.
Sắc mặt phức tạp.
Dư Trạch Hạo đi ra từ trong phòng bệnh, anh đã cởi quần áo bệnh nhân kia ra, đổi lại áo sơ mi.
Tâm tình của anh cũng không tệ lắm, tựa người vào cửa phòng bệnh, cười mà như không cười nhìn cô.
Cảnh Dự cảm thấy cái dáng vẻ này của anh có hơi vô lại, cô không thèm để ý đến anh nữa, tự ý trở về phòng trực.
Dư Trạch Hạo đứng ở đó, xuất thần nhìn bóng lưng của cô, cho đến khi bóng lưng ấy biến mất không thấy nữa, anh mới thu tầm mắt lại.
Trang Nghiêm hỏi: “Hôm nay ngài có muốn an bài người tiếp Cảnh tiểu thư trở về không?”
Vừa nãy anh mới ở bên ngoài lén nhìn trộm, thấy hai người bọn họ âu yếm nhau, vậy hẳn là đã giảng hòa rồi.
Nhưng mà, khiến cho anh phải kinh ngạc là, người nào đó thản nhiên nói: “Không cần.”
“A.”
“Cô ấy muốn ở đâu thì cứ để cô ấy ở đó, không cần miễn cưỡng cô ấy nữa.”
Nếu cô không thích bị miễn cưỡng, như vậy...
Anh sẽ cố gắng thử để cô tự do.
Anh rất muốn nhìn xem, nếu thật sự để cô tự do, thì cô có thể nhớ đến anh dù chỉ một chút hay không, nhớ đến khoảng thời gian bọn họ ở