Cô ảo não muốn chết, bị anh làm cho hồ đồ rồi.
Kết quả Phó Dật Trần như cũ ăn cực kì nồng nhiệt.
Cô nhìn không đành lòng, không cho phép anh lại gắp thức ăn nhưng anh vẫn bướng bỉnh cầm hết bát thức ăn ăn sạch.
Ăn cơm tối xong thì đã hơn mười giờ rồi.
Cô ngủ rất lâu cho nên hiện tại không hề buồn ngủ cứ thế làm tổ trên ghế sofa xem tivi.
Phó Dật Trần tắm rửa xong xuôi liền tới ngồi cạnh cô, vỗ vỗ chân ý bảo cô gối lên.
Cô ngoan ngoãn gối đầu lên chân anh.
Lai Phượng Nghi gọi điện thoại tới bảo phải chăm sóc con dâu và đứa bé trong bụng.
Phó Dật Trần thế nào cũng không chịu để bà tới mà tự mình làm.
Hiện tại anh cực kì hưởng thụ cảm giác yêu đương của hai người.
Nếu có mẹ ở đây có lẽ hai người chẳng dám làm gì thân mật.
Ngay cả ưu đãi sau này của anh cũng không có.
Lai Phượng Nghi vừa nghe liền hiểu, bà ta tỏ ra khinh bỉ con trai: “Sao hiệu suất của con thấp như vậy? Vị Ương đã dọn qua ở cùng con mấy ngày rồi mà còn chưa thu phục được con bé?”
“...” Phó Dật Trần quẫn bách, cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên chân mình, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc cô: “Mẹ đừng quá sốt ruột, đang lúc tiến hành mà, nóng vội sẽ không ăn hết đậu hũ nóng.”
“Còn không phải là mẹ lo lắng cho con sao? Đối với phụ nữ phải quyết đoán một chút, nên ra tay thì phải ra tay.”
“...” Phó Dật Trần cực kì chần chờ với lời này.
Tắt máy, Trì Vị Ương đang ăn vặt, vừa xem tivi, vừa ngộm ngoạm hỏi anh: “Cái gì mà nóng vội không ăn hết đậu hủ nóng?”
“Mẹ anh nói...!đối với phụ nữ phải quyết đoán, ra tay phải nhanh, em cảm thấy được không?”
“...” Trì Vị Ương hiểu được ý của anh, gương mặt đỏ lên, ném đồ ăn vặt trong tay cho anh, tự mình đứng dậy trở về phòng.
Người đàn ông ngu ngốc.
Loại chuyện này lại chạy đi hỏi cô! Muốn cô trả lời như thế nào đây?
...
Hôm sau.
Bạch Thanh Nhượng được đổi từ phòng bệnh nặng về phòng bệnh thường.
Hạ Tinh Thần ở trong bệnh viện một buổi tối, xác nhận không có chuyện gì mới được đón trở về.
Không phải về phủ Tổng thống mà là về Chung Sơn.
ông cụ Bạch tử và bà cụ biết cô đang mang thai thứ hai, quả thật vui như hoa.
Cô về đến Chung Sơn nhìn thấy một bàn sách đặt lên bàn ở phòng khách, tất cả đều là sách dạy trẻ con.
Trên ghế sofa có một đống lớn đồ dùng cho trẻ sơ sinh, hiển nhiên vừa mua về mà chưa kịp dọn.
Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình liếc nhìn nhau, hiển nhiên hai người bị tình hình dọa sợ.
Bạch Dạ Kình nói: “Hai người có khoa trương quá hay không vậy?”
“Khoa trương cái gì chứ? Đây là mẹ và dì Thẩm của con đi chọn về.
Những đồ dùng của trẻ con thì để ở chỗ bọn mẹ, dù sao sau này đứa bé sinh ra các con cũng ở đây hết đương nhiên con cũng mang qua đây.
Còn mấy cuốn sách này, con mang một nửa về xem, một nửa khác mẹ và ba con nghiên cứu.
Hiện tại đang mang thai không thể giống như các con lúc đó, sau khi sinh con và Túc Diệp xong, hai chúng ta không quản, ném các con ở bên ngoài, giống như đứa trẻ hoang dã vậy, hiện tại phải xem trọng.”
bà cụ vừa nhắc đến đứa trẻ liền không dừng lại được, cực kì đắc ý.
Bạch Dạ Kình nghe mà da đầu run lên, đỡ Hạ Tinh Thần ngồi xuống ghế sofa mới nói: “Chúng con đã mua nhà rồi, đứa bé được sinh ra cũng không định ở lại chỗ mẹ.”
“Không ở đây?” ông cụ Bạch tử từ trên lầu đi xuống, vừa vặn nghe được lời anh liền cau mày: “Không muốn cũng phải ở.”
Lời lẽ khí phách, bá đạo không cho phép cự tuyệt.
“Nếu mọi người muốn ôm cháu nội thì đến chỗ chúng con mà ôm.” Bạch Dạ Kình cảm thấy ở