Người phụ nữ đáng chết, cố ý chọc giận anh sao?
Vậy mà cô lại không tìm anh khi gặp phải loại chuyện này, cô thà bỏ gần tìm xa, tự mình tìm con đường khó khăn hơn, chính là đi tìm Dư Trạch Nam.
Nói cách khác, cô cho rằng Dư Trạch Nam và Hứa Nham mới là người cùng phe, còn anh chẳng qua cũng chỉ là một người ngoài.
Bạch Dạ Kình càng nghĩ lại càng tức giận, bỗng chốc, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
Hạ Tinh Thần nói: "Không phải tôi bỏ ngoài tai những lời anh nói, chỉ là bây giờ cũng không có cách nào tốt hơn cách này.
Tôi không muốn gây phiền toái cho anh."
Cơn giận dữ của anh lao vọt lên tận trời xanh.
Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Là ai nói với cô như vậy, không muốn gây phiền toái cho tôi, nhưng lại thoải mái làm phiền Hứa Nham và Dư Trạch Nam, Hạ Tinh Thần, cô nợ người ta những ân tình này, vậy thì sau này cô định lấy gì để trả nợ đây?"
Hạ Tinh Thần không biết nói gì.
Vốn dĩ trong lòng đã có nỗi lo lắng, đến khi nghe câu hỏi này của anh thì cô càng không biết nên trả lời như thế nào cho phải.
"Làm việc trước đi, chút nữa tôi sẽ gọi điện cho cô." Bạch Dạ Kình lại nói, giọng điệu vẫn như cũ: "Nếu để tôi biết cô đi tìm Dư Trạch Nam, hậu quả như thế nào thì cô tự mình gánh lấy."
"Tôi hiểu rồi, tôi không tìm anh ấy là được chứ gì!"
Hạ Tinh Thần cắn môi và ngoan ngoãn đáp lại.
Nếu chọc giận Bạch Dạ Kình, rất có thể ngay cả cơ hội gặp ba một lần cũng không có, dù cô có tìm Dư Trạch Nam đi chăng nữa.
Nhưng bởi vì thù địch về mặt chính trị, vậy nên không cho phép cô liên lạc với Dư Trạch Nam, người đàn ông này vẫn luôn độc đoán như thế.
Bạch Dạ Kình không nói thêm câu nào, trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Tinh Thần suy nghĩ một lúc, sau đó gọi Lý Linh để bà ta yên tâm chờ đợi thêm một lúc.
Ở phía bên này.
Lý Linh vừa nghe xong cuộc gọi thì vội vàng báo ngay với mẹ chồng: "Mẹ, Tinh Thần vừa gọi điện nói rằng chúng ta hãy chờ thêm một lúc nữa, có thể sẽ có tin tức đó ạ."
"Có chắc không?" Bà cụ hỏi.
"Chuyện này thì không nhắc tới."
Hạ Tinh Không nói: "Con cảm thấy, Tinh Thần cũng chỉ nói qua loa thế thôi.
Anh Hứa Nham làm việc ở văn phòng Tổng thống, những người mà anh ấy từng tiếp xúc có ai mà không có máu mặt, Hứa Nham cũng không có cách nào, thế thì chị ta có thể nghĩ ra cách gì chứ?"
Hứa Nham ở bên cạnh, anh ta nhớ lại ngày đó ở sân vận động, nhìn thấy cô và Dư Trạch Nam, trong lòng anh ta càng thêm khó chịu.
Một lúc sau mới lên tiếng: "Mọi người đừng lo lắng, Tinh Thần đã nói có cách thì chắc chắn sẽ có cách."
Qua lời nói cho thấy anh ta vừa đang bảo vệ Hạ Tinh Thần, vừa hoàn toàn tin tưởng vào khả năng của cô, Hạ Tinh Không không hài lòng, nhưng cô ta cũng chỉ mỉm cười, giả bộ nói: "Anh Hứa Nham, không phải hai người còn liên lạc riêng đó chứ?"
"Không phải." Khi Hứa Nham nói ra hai chữ này, ánh mắt của anh ta bỗng chốc trở nên tối sầm.
Hạ Tinh Không nghiến răng, càng tức giận hơn.
Chẳng lẽ Hứa Nham vẫn còn tình cảm với cô.
Không được, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.
Bạch Dạ Kình cúp điện thoại, trực tiếp bảo Lãnh Phi nối máy đến chỗ Phó Dật Trần.
"Việc nghiên cứu thuốc của Viện hàn lâm khoa học đã có tiến triển gì chưa?"
Phó Dật Trần nói: "Vẫn đang nghiên cứu.
Mới một giờ trước đã có bước đột phá, tôi đang chuẩn bị tài liệu để đến văn phòng báo cáo tình hình cho ngài."
"Nhanh nhất thì mất bao lâu mới nghiên cứu xong?"
"Ít nhất một tháng."
Bạch Dạ Kình suy nghĩ một lát rồi nói: "Mau chóng làm đi, người bệnh không thể chờ được nữa."
"Được, chúng tôi nhất định cố gắng."
"Hạ Quốc Bằng, ông ta là trường hợp bệnh nhân mới nhất phải không?" Bạch Dạ Kình hỏi.
"Đúng vậy.
Bởi vì quá bận, cho nên vẫn chưa có thời gian gặp mặt."
"Thay tôi thu xếp đi, tôi muốn gặp trực tiếp tất cả những bệnh nhân bị nhiễm bệnh." Ban đầu việc thăm hỏi bệnh nhân, động viên họ, để họ yên tâm dưỡng bệnh đều là lịch trình cần thiết của anh gần đây, nhưng bây giờ có vẻ phải đẩy sớm kế hoạch rồi.
Phó Dật Trần lo lắng: "Tôi sẽ đến thăm ngay bây giờ, nhưng vi rút vẫn còn hoạt động rất mạnh, tôi lo lắng mức độ nguy hiểm quá cao."
"Nhân viên y tế của các người đều ở tiền tuyến, tôi là người lãnh đạo của các người, đương nhiên không thể làm con rùa rụt cổ, mau sắp xếp đi."
Phó Dật Trần biết tính cách của anh.
Anh ta không nói thêm lời nào nữa, cũng