Người đi theo sau người đàn ông có người tiến lên một bước, hiên ngang nắm chặt vai của Hạ Tinh Thần.
“Cô thật to gan!” Lãnh Phi quát lên, bước tới, ánh mắt lướt qua Hạ Tinh Thần, cẩn thận từng chút một nhìn sang Bạch Dạ Kình: “Ông chủ…”
Bạch Dạ Kình giơ tay lên, tỏ ý không sao.
Nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, khiến người ta đến cả thở cũng không dám thở quá mạnh.
“Các người buông tôi ra! Bao nhiêu người bắt nạt một người phụ nữ, thì gọi gì là đàn ông chứ?”
Vẻ mặt của Hạ Tinh Thần lạnh lùng, ra sức vùng vẫy.
Nhưng, hai người đàn ông giữ lấy cô đều là người vạm vỡ, hơn nữa cũng là người từng luyện võ, làm sao cô có thể thoát ra được?
Cô nhìn người đàn ông: “Bảo người của anh buông ra, tôi còn phải tính sổ với anh nữa.”
Trời ơi!
Người phụ nữ này, rốt cuộc có hiểu rõ tình hình không vậy? Lại dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với ngài tổng thống?
Mọi người vô cùng hoảng sợ.
Bạch Dạ Kình nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng sắc bén giống như muốn nhìn xuyên qua cô vậy.
Trong lòng Hạ Tinh Thần hơi run rẩy, sợ hãi.
Nhưng không hề biểu lộ ra mặt, không muốn còn chưa bắt đầu tính sổ đã hủy hoại uy phong của mình.
Lại nhìn người đàn ông trước mặt...!
Không biết có phải là ảo giác hay không, mà luôn cảm thấy… Hình như trông anh rất quen mắt...!
“Đưa cô ấy vào đây!” Lời nói của người đàn ông cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Đối phương vừa dứt lời, liền nghiêm mặt bước vào ngôi nhà kiểu châu Âu.
Giọng nói trầm đến mức khiến Hạ Tình Thần rùng mình, ngay sau đó, cô trực tiếp bị lôi vào một cách thô lỗ.
Trong phòng sách to như vậy, tất cả những người đi theo đều lui ra, chỉ còn lại hai người Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình.
Anh đút hai tay vào túi, đứng trước giá sách hình bầu dục liếc nhìn cô một cách kiêu ngạo.
Khí thế của anh quá lớn, khí chất uy nghiêm, đến nỗi Hạ Tinh Thần chỉ cảm thấy toàn bộ không gian đều ngột ngạt đến mức khó thở.
Cô nghẹn họng nhìn người đàn ông, mãi không nói được gì.
“Chẳng phải muốn tính sổ với tôi sao, câm rồi à?” Anh là người nói trước.
Anh vừa lên tiếng, Hạ Tinh Thần liền không kìm được nhớ lại bản thân vì anh mà đã phải chịu ấm ức bao nhiêu năm qua.
Chóp mũi cay cay, bước lên trước một bước, giơ tay muốn tát anh lần nữa.
Cái tát lúc trước là của năm năm trước, nhưng cái tát này là bởi vì năm năm sau đưa Hạ Đại Bạch đi!
Thế nhưng...!
Bàn tay vừa giơ lên, còn chưa kịp hạ xuống thì cổ tay đã bị người đàn ông bất ngờ siết chặt.
Sức của anh rất khỏe, Tinh Thần lập tức cảm thấy cổ tay sắp bị anh bóp nát.
“Buông ra!” Cô vùng vẫy.
Nhưng, ở trước mặt người đàn ông, sức của cô chỉ giống như một con kiến, làm sao mà vùng được?
Hạ Tinh Thần rất tức giận, cúi đầu cắn vào mu bàn tay của người đàn ông.
Cắn rất mạnh, không hề thương tiếc, một lúc sau mu bàn tay của người đàn ông đã chảy máu.
Bạch Dạ Kình nhíu mày, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, nhìn chằm chằm cô, người phụ nữ này thực sự thách thức giới hạn cuối cùng của anh!
“Hạ Tinh Thần, một vừa hai phải thôi!” Anh nói giọng trầm thấp và giọng điệu cảnh cáo.
“Một vừa hai phải?” Cô giễu cợt, nước mắt lưng tròng: “Thưa ngài, câu này phải là tôi nói với anh mới đúng.
Tôi chắc chắn sẽ không giao Đại Bạch cho anh, cũng mong anh một vừa hai phải thôi, hãy trả đứa bé lại cho tôi!”
“Tuyệt đối không thể!” Bốn chữ, không hề có chút lay chuyển.
Nếu như đứa bé không dùng chiêu tuyệt thực với anh, có lẽ cả đời này Hạ Tinh Thần cũng không thể nào đứng ở đây.
Hạ Tinh Thần cảm giác mình sắp nổ tung.
Cô hít một hơi thật mạnh, ép bản thân tỉnh táo lại, cố gắng bình tĩnh lên tiếng: "Rốt cuộc anh là loại người gì? Bọn cướp à? Tại sao lại bắt cóc con trai tôi, anh có biết rằng mình làm thế là phạm pháp không? Còn nữa… Ba tôi là thị trưởng, chắc anh biết hậu quả sẽ ra sao nếu như anh không trả đứa bé lại cho tôi.”
Cô thật sự không muốn mang quyền lực ra đàn áp người khác, nhưng trước mắt không còn cách nào khác.
“Bạch Dạ Kình.”
Người