“Cha à, cha không nên nói lung tung, cũng đâu có chết người đâu… Hơn nữa, người ta làm gì có thèm nhỏ dãi, cùng lắm… cùng lắm là rất thích cô ấy mà thôi! Cha cũng không thích Đại Bảo sao?”
“Con thực sự không gọi điện thoại sao?” Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cậu bé.
Nếu ngay cả anh cũng không kiên định thì làm sao đứng đầu một quốc gia được chứ?
Cậu bé chép chép miệng, ngoan ngoãn gật đầu: “… Gọi, đưa điện thoại cho con đi.”
…
Hạ Tinh Thần đi ra ngoài một hồi lâu, Hứa Nham hơi lo lắng.
Thoạt nhìn tâm trạng của cô không được tốt cho lắm nhưng bản thân anh ta lại chỏ có thể nằm trên giường, không thể động đậy.
Anh ta đang định bảo hộ sĩ đi ra ngoài nhìn xem thì đột nhiên điện thoại của cô đặt ở đầu giường vang lên.
Trễ như vậy rồi, anh ta lo có ai có chuyện gấp nên mới gọi tới.
Thật vất vả mới duỗi được tay ra cầm lấy điện thoại, vừa nhìn màn hình thì ánh mắt liền ảm đạm đi.
‘Chồng tương lai’.
‘Chồng tương lai’ của cô là ai? Dư Trạch Nam hay là… ngài Tổng thống?
Tim Hứa Nham khẽ nhói lên, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấn nghe máy.
Đến lúc anh ta phục hồi tinh thần lại thì điện thoại đã bị anh ta bắt máy.
“Alo, Đại Bảo, mẹ ở đâu vậy?”
Hứa Nham nghe thấy thanh âm ngon nớt của trẻ con liền thở phào một hơi.
Ánh mắt vừa mới ảm đạm đi liền lập tức sáng bừng lên.
Hóa ra là Đại Bạch, là anh ta suy nghĩ nhiều rồi.
“Alo, Đại Bảo, sao không nói gì vậy?”
“Con là Dại Bạch? Chú không phải là Tinh Thần.” Hứa Nham mở miệng.
Bên kia, cả người Hạ Đại Bạch rơi vào mơ hồ, hai mắt to chớp chớp, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy chú là…”
“Chú là Hứa Nham.”
“Dượng nhỏ?” Hạ Đại Bạch vừa dứt lời, trên mặt người nào đó như muốn kết băng.
Điện thoại bị đoạt lại, mở loa ngoài lên rồi lại bị ném mạnh lên trên giường.
Anh trầm ngâm không nói một lời, bảo cậu bé tiếp tục nói chuyện.
“Dương nhỏ, dượng… khuya vậy rồi mà vẫn ở cùng với Đại Bảo nhà con sao?”
“Ừm! Cô ấy mới đi tolet, chờ lát nữa cô ấy quay về dượng bảo cô ấy gọi lại cho con được không?”
“Được nhưng… hai người vẫn luôn ở cạnh nhau sao?”
“Đúng vậy.” Hứa Nham sợ cậu bé lo lắng cho mẹ nên không dám nói chuyeuenj hôm nay bị tai nạn xe, chỉ nói: “Hôm nay chúng ta vẫn ở chung với nhau, con không cần lo lắng cho meh con đâu, ngày mai cô ấy sẽ về nhà.”
Cho nên…
“Đêm nay Đại Bảo sẽ qua đêm vơi dượng?” Hạ Đại Bạch vừa hỏi vừa mở to mắt nhìn người nào đó ở bên cạnh.
Làm sao bậy giờ? Thật đồng tình cho Tiểu Bạch mà…
Thoạt nhìn thì hình như cha không có cơ hội rồi!
“Ừm.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ là như vậy.”
“Được rồi, dượng cúp máy trước…” Lồi còn chauw nói xong thì một bàn tay đã duỗi ra trực tiếp đoạt lấy điện thoại quả quyết cúp máy.
Hạ Đại Bạch nhìn gương mặt lạnh băng của người nào đó, sợ hãi nhanh chóng chui vào trong chăn.
Sắc mặt Bạch Dạ Kình không chút thay đổi lấy lại điện thoại, không nói gì mà lặng lẽ rời đi.
“Chuyện đó… Tiểu Bạch…” Vừa đi tới cửa, anh nghe thấy cậu bé khẽ mở miệng nói.
Anh dừng chân nhưng cũng không quay đầu lại.
Hạ Đại Bạch hơi thương tâm hỏi: “Có phải Đại Bảo đang yêu đương với dượng nhỏ? Vậy sau này mẹ sẽ gả cho dượng ấy sao?”
“… Mặc kệ cô ấy!”.
ngôn tình hài
Vứt lại một câu rồi anh mở cửa đi ra ngoài.
Mỗi một bước đều vô cùng nặng nề và cứng ngắc, bàn tay duỗi thẳng bên người vẫn luôn gồng lên kìm nén, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
…
Đột nhiên điện thoại bị ngắt, Hứa Nham cũng không nghĩ nhiều, anh ta còn tưởng là tính hiệu trục trặc rồi.
Hạ Tinh Thàn đi tìm hộ sĩ, thực sự đi thay thuốc.
Sau khi trở về liền phát hiện Hứa Nham vẫn chưa ngủ.
“Có phải là không ngủ được hay không?” Cô hỏi, sau đó tiện tay giảm tốc độ chảy của túi dịch treo bên trên lại.
“Thấy lâu như vậy rồi mà em còn chưa trở về nên hơi lo lắng.
À mà lúc nãy điện thoại của em đổ chuồn, anh giúp em nhận điện thoại, là Đại Bạch gọi tới.” Vốn dĩ Hạ Tinh Thần tưởng là Bạch Dạ Kình gọi điện thoại tới nhưng nghe thấy nửa câu sau của Hứa Nham, trái tim vừa đập lên giờ lại an tĩnh.
Cô cầm điện thoại lên nhìn vào nhật kí cuộc gọi, bốn