Vào lúc mà Hạ Tinh Thần mơ mơ màng màng sắp ngủ mất thì loáng thoáng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động.
Trong phòng rất tối, không có bật đèn, cô nhìn thấy thân hình cao lớn của người đàn ông chậm rãi đi tới bên giường, sau đó trầm mặc cúi người xuống đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi đắp lại tấm chăn đã bị đạp rơi xuống.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ rồi chiếu vào mặt người đàn ông.
Vẻ mặt của anh vẫn luôn lạnh nhạt như lúc nhìn thấy ở tin tức trên TV, nhưng bây giờ dường như có một chút độ ấm.
Hạ Tinh Thần mỉm cười.
Xem ra Hạ Đại Bạch đã hiểu lầm anh rồi.
Sao anh lại không cần thằng bé nữa chứ?.
Chương mới nhất tại _ TRЦмtrцуe И.
VЛ _
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Tinh Thần rửa mặt xong thì dắt tay con trai xuống lầu.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện sôi nổi nhưng khi người hầu mở cánh cửa khắc hoa ra, hai người vừa nhìn thấy người ngồi ở vị trí chủ vị bàn ăn thì liền ngậm miệng.
Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Khí thế mạnh mẽ của người nào đó khiến người khác không dám làm bậy.
“Tiểu thiếu gia, Hạ tiểu thư, chào buổi sáng.” Quản gia đứng ở phía sau anh chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Hạ Tinh Thần cẩn thận chào hỏi, kéo ghế trẻ em ra rồi ôm con trai ngồi vào.
Cô nhìn người đàn ông đang lật báo kia, nhớ tới chuyện đêm qua, vẫn hơi lúng túng.
“Chào buổi sáng, ngài Tổng thống.” Cô chào hỏi không được tự nhiên lắm.
“Ừm.” Anh không mặn không nhạt đáp lại.
“Vậy?” Hạ Tinh Thần lại lúng túng, người đàn ông này thật khó nói chuyện.
Đại Bạch mở to mắt nhìn anh: “Con cứ nghĩ ba sẽ không về nhà nữa.”
“Vì sao?” Bạch Dạ Kình gấp báo lại, thái độ trả lời đứa nhỏ khác hoàn toàn so với lúc nãy trả lời Hạ Tinh Thần.
Đại ngộ này thực sự là một trời một vực.
Hạ Tinh Thần âm thầm lẩm bẩm.
“Đã lâu như vậy ba không về nhà, có phải là hối hận rồi không? Ba không cần con nữa rồi?” Hạ Đại Bạch hỏi.
Bàn tay đang cầm bánh ngọt của Hạ Tinh Thần khẽ run lên, theo bản năng nhìn qua Bạch Dạ Kình.
Bạch Dạ Kình cũng không ngờ đứa nhỏ lại hỏi điều này, chớp mắt một cái rồi nói: “Con mãi mài là con của ba, ba chưa từng hối hận khi mang con trở về, sau này cũng sẽ không.”
“Thật sao?” Hạ Đại Bạch nhướn mày nhìn anh, rồi lại nhìn Hạ Tinh Thần, tựa hồ không chắc chắn anh đang nói thật hay nói dối.
“Yên tâm đi, ba con đã nói thì chắc chắn nhất ngôn cửu đỉnh, ba con nói thật đó.” Hạ Tinh Thần xoa đầu con trai, trấn an trái tim mẫn cảm của cậu bé: “Được rồi, ăn sáng đi.”
Cô nói chuyện với con trai rất dịu dàng, Bạch Dạ Kình không khỏi nhìn cô nhiều thêm một chút, dáng vẻ này của cô rất khó mà liên tưởng tới người phụ nữ đã tát vào mặt mình trước mắt bao người.
Cô đưa bánh ngọt cho Đại Bạch, cậu bé vui vẻ cắn một miếng, cười tủm tỉm nói: “Ngon quá, Hạ Đại Bảo cũng lấy một cái đưa cho ba đi, chắc chắn ba cũng sẽ thích.”
Hạ Tinh Thần không chắc chắn nhìn người đàn ông.
Anh đã thu hồi tầm mắt im lặng dùng bữa, tư thế tao nhã mà cao quý, hoàn toàn khác với không khí náo nhiệt chỗ mẹ con bọn họ.
Mặc dù thoạt nhìn bọn họ, không, là bản thân họ không cùng một thế giới với anh.
Hạ Tinh Thần nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn lấy bánh ngọt vị trà xanh đưa cho anh.
Động tác ăn sáng của anh hơi dừng một chút nhưng không nhận lấy.
“Hạ tiểu thư, ông chủ có thói ưa sạch sẽ, thật có lỗi.” Thấy động tác của cô, quản gia nhanh chóng nói, sau đó đeo găng tay tiêu độc tự mình cẩn thận gắp bánh ngọt cho ngài Tổng thống, lúc này anh mới nhận lấy.
Ngại cô bẩn sao? Thì ra là thế!
Hạ Tinh Thần không khỏi có chút ngượng ngùng, bàn tay đang ở giữa không trung cũng rất xấu hổ nhưng cô cũng không thể ép anh ăn.
Cô không dám, cũng không có năng lực đó.
Có thể sẽ bị người ta một cước đạp văng ra!
“Nếu ngài Tổng thống ngại bẩn thì tôi tự ăn là được.” Ngượng ngùng bĩu môi, nhét bánh ngọt vào miệng mình.
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thâm trầm, không nói chuyện.
Chưa từng thấy một người phụ nữ nào dám không chú ý hình tượng trước mặt anh, có người phụ nữ nào ăn bánh ngọt mà không nhai