Nếu Tống Duy Nhất bước vào nhà này, đến lúc đó thân phận của cậu nhóc sẽ vô cùng xấu hổ, cô sợ con trai sẽ chịu tủi thân.
“Sao còn chưa đi? Cháu đã nói là mọi người đi đi rồi mà!” Hạ Đại Bạch vểnh tai, không nghe thấy tiếng động liền hơi xoay đầu nhỏ, dùng ánh mắt liếc ra cửa, chỉ nhìn thấy một đôi chân, không nhịn được lẩm bẩm.
“Muốn ăn đùi gà mẹ làm thì cũng phải dậy đi chứ? Ngủ như vậy, chắc chắn không ăn được đâu.” Cuối cùng Hạ Tinh Thần cũng lên tiếng.
Hạ Đại Bạch tưởng mình nghe nhầm, chớp chớp đôi mắt to tròn ngấn nước, ngay sau đó, lập tức đứng dậy khỏi sô pha.
Nhìn thấy cô đứng ở cửa, cái miệng nhỏ mếu máo rồi khóc òa lên: “Đại Bảo!”
Dáng vẻ ấy giống như đã chịu rất nhiều ấm ức vậy.
Trong lòng Hạ Tinh Thần đau đớn khôn nguôi, cô đặt bánh ngọt xuống, ôm cậu bé đang đứng dưới đất lên.
“Lần sau không được như thế nữa.
Đói thì phải ăn cơm, cẩn thận kẻo đói gầy người không cao được đâu.”
“Đều tại ba đáng ghét quá đi!” Hạ Đại Bạch lẩm bẩm.
Hạ Tinh Thần ôm cậu bé đi xuống tầng, trong nhà ăn, quản gia đã cho người giúp việc bày sẵn đồ ăn chờ ở đó.
Hạ Đại Bạch muốn ăn đùi gà, còn là tự tay cô làm, Hạ Tinh Thần cũng vui vẻ đi làm.
Cô lại vào nhà bếp ở đây một lần nữa, so sánh với căn nhà nhỏ hiện tại của cô, quả thực là to đến mức hơi khoa trương.
Cô mặc tạp dề, làm chân gà một cách thuần thục, Hạ Đại Bạch như sợ cô lại đi mất, cứ ôm cái bát nhỏ đứng cạnh chân cô, làm chiếc đuôi nhỏ của cô.
Cô sợ khói dầu xông vào mặt cậu bé, bảo cậu bé ra ngoài mấy lần, nhưng cậu bé không chịu, cuối cùng cô phải từ bỏ.
Lúc cô đang bận bịu trong nhà bếp, Bạch Dạ Kình đã trở về.
Vừa đi vào nhà, vừa thầm thì bàn chuyện quan trọng với Lãnh Phi.
Lãnh Phi vừa mới nói: “Thưa ngài, cô Tống bên kia...”
Chưa dứt lời, ánh mắt của Bạch Dạ Kình đã hướng đến túi quà tặng trên bàn trà.
Lãnh Phi nói gì, anh đều không nghe, bình tĩnh bước qua đó, rút chiếc cà vạt ở trong ra.
Anh ngẩn người.
Anh nhìn quanh tứ phía theo bản năng, quản gia đứng một bên quan sát, hiểu ngay tức thì, mỉm cười chỉ tay về phía nhà bếp.
Đôi mắt Bạch Dạ Kình trở nên sâu thẳm, cầm chiếc cà vạt trên tay rồi đi về hướng đó, đi được một bước, anh nhớ ra điều gì đó, ngoái đầu nhìn Lãnh Phi: “Những chuyện khác để mai rồi nói, cậu bảo mọi người đều về sớm chút đi.”
“Vâng, thưa ngài.” Lãnh Phi gật đầu, đợi đến lúc bóng dáng anh biến mất, Lãnh Phi vẫn đứng ở đó nhìn theo, cảm thấy không khỏi lo lắng.
Xem ra, e là ngài Tổng thống thật sự động lòng với cô Hạ rồi, nhưng động lòng là động lòng, hôn nhân là hôn nhân, đây là hai chuyện khác nhau.
Cậu ta rất hoài nghi, lại tiếp tục như thế này thì ngài Tổng thống còn có thể phân định lý trí một cách rõ ràng sao?
Bạch Hạ Kình vẫn chưa đi đến nhà bếp, đã nghe thấy tiếng trẻ con lanh lảnh truyền ra từ trong bếp: “Đại Bảo, mẹ xem, con đã ăn hết bát cơm rồi!”
“Ừ, ngoan quá, con ra ngoài đợi mẹ đi, một chút nữa thôi là đùi gà xong rồi.” Tiếng của cô nhẹ nhàng truyền đến, chỉ là không biết có phải là ảo giác hay không, dường như giọng điệu hôm nay của cô hơi ủ dột.
“Không cần, con đứng đây với mẹ.
Tiểu Bạch hư nhất luôn, tí nữa Tiểu Bạch về đuổi mẹ, bắt nạt mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ.”
“...” Bạch Dạ Kình đứng ngoài tối sầm mặt mũi.
Thằng bé này! Nó cực kỳ giỏi phá hủy hình tượng của ba nó!
Anh nghiêm mặt bước vào.
Hạ Đại Bạch nhắc đến anh với vẻ tức giận, chẳng dễ dàng gì mới có thể đứng tố cáo trước mặt Đại Bảo, cậu bé đang muốn nói một cách khoái chí, kết quả là bỗng nhiên cổ áo nhỏ bị người nào đó túm lấy từ phía sau.
“Ai đấy! Ai?” Hai tay cậu bé huơ loạn xạ trên không trung, một tay cầm bát, một tay cầm thìa.
Chiếc đầu nhỏ ngoái ra sau nhìn, nhìn thấy người nào đó, gương mặt nhỏ nhắn cứng đờ.
Hạ Tinh Thần nghe thấy động tĩnh cũng quay người qua xem, khi nhìn thấy anh, tim cô thắt lại, bàn tay cầm xoong và xẻng cũng trở nên căng cứng không kiểm soát được, đứa bé bị anh vừa kéo vừa ôm lôi ra ngoài, anh vào phòng bếp một mình, không biết đã