Editor: May
Từ khi nhận thức Phong Thánh tới nay, giao lưu duy nhất của cô và anh, chính là ở trên giường.
Mà một màn cuối cùng rơi xuống mỗi đêm, đều là cô khóc lóc cầu xin anh tha thứ còn không buông tha cô, còn có rất nhiều lần cô đều hôn mê bất tỉnh.
Phong Thánh cũng không sờ sờ lương tâm của mình, anh còn dám hỏi cô, đối với cô tốt sao.
Đều không tốt chút nào!
“Không tốt chỗ nào? Không phải cô rất thoải mái sao?”
Cho dù Phong Thánh nói lời âu yếm ái muội, ánh mắt lại vẫn lạnh lẽo trước sau như một.
“Thoải mái cái quỷ! Tôi đau muốn chết, tôi bảo anh ngừng, sao anh không ngừng?”
Thấy Phong Thánh cũng không có tức giận, Lạc Ương Ương liền thanh thanh lên án nói.
"Phụ nữ nói ngừng, còn không phải là ý tứ đừng có ngừng sao?” Phong Thánh thấy lực chú ý của Lạc Ương Ương bị anh dời đi, liền dù bận vẫn ung dung chế nhạo cô.
Ừ, bộ dáng vật nhỏ của anh dựng lông, còn rất đáng yêu.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng tức giận, giống như trứng đà điểu lột vỏ, trơn mềm trơn mềm thoạt nhìn rất dễ sờ.
Tâm động không bằng hành động, ngay sau đó tay Phong Thánh tập
kích lên khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương.
Xoa nắn một chút, xúc cảm rất tốt, trơn mềm, lại xoa nắn vài cái.
“Ai nói! Ngừng chính là ngừng! Không ngừng mới là không…… ừ, anh làm gì!”
Khi Lạc Ương Ương phẫn nộ sặc tiếng, mặt lại bị xoa nắn đau, tức giận đến cô ôm ma thủ của anh kéo xuống.
Tay bị cường ngạnh kéo xuống, Phong Thánh cũng không tức giận, chỉ nhìn hai mắt phun cơn tức phình phình của Lạc Ương Ương, lãnh trầm nói: “Không khóc?”
“A?” Đối mặt với mặt lạnh nhấc lên này của Phong Thánh, đầu dưa của Lạc Ương Ương lại chậm nửa nhịp một lần nữa.
“Chuyện của Diệp Sa Nghiên tôi sẽ giải quyết.” Trên mặt Phong Thánh vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng nghĩ đến chuyện đềm nay Lạc Ương Ương rớt vào trong biển, mắt lạnh của cô lướt nhanh qua một tia hung ác, “Nhưng mà……”