Editor: May
Phong Thánh mở cửa khoang thuyền ra, liền nhìn thấy Thuần Vu Thừa tây trang phẳng phiu, giống như một người phục vụ, bưng một cái khay.
“Chào ngài, tôi là phục vụ số 001, xin hỏi Phong đại thiếu là muốn mát xa hay là kỳ tắm?”
Thuần Vu Thừa làm hết phận sự giả làm một người phục vụ, đến khóe môi cong lên tươi cười nghề nghiệp cũng vi diệu hơi nhếch.
Chỉ trừ bỏ một chuyện.
Nếu đôi mắt anh ta không lấm la lấm lét lướt qua Phong Thánh, liên tiếp nhìn vào trong khoang thuyền, anh nhất định là một phục vụ đủ tư cách.
“Tật xấu.” Phong Thánh ghét bỏ lạnh lùng liếc Thuần Vu Thừa một cái, tiếp theo xoay người.
“Chậc!” Bị Phong Thánh không khách khí ghét bỏ như thế, Thuần Vu Thừa bất mãn, “Tôi hảo tâm đưa canh gừng tới cho cô gái nhỏ của cậu, ánh mắt kia của cậu là có ý tứ gì, ghét bỏ tôi?”
Thuần Vu Thừa cũng không khách khí chút nào tiến vào khoang thuyền, ngay sau đó ngược chân đá một cái, cửa khoang liền đóng lại.
“Đặt bên kia.” Phong Thánh tiện tay một chỉ lên tủ đầu giường.
“Thật đúng là xem tôi thành phục vụ?” Thuần Vu Thừa giả vờ giận dữ trừng mắt nhìn
Phong Thánh một cái.
Chiếc du thuyền này là của Thuần Vu Thừa, gian khoang thuyền xa hoa này là chuyên dụng của Phong Thánh.
Phong Thánh trực tiếp làm lơ kháng nghị của Thuần Vu Thừa, anh đứng ở trước tủ quần áo, cởi khăn tắm ngay trước mặt Thuần Vu Thừa, cầm lấy một bộ âu phục liền mặc vào.
Thuần Vu Thừa thấy Phong Thánh đều không để ý đến anh, chỉ có thể nhận mệnh bưng canh gừng đến tủ đầu giường.
“Tiểu Ương Ương, anh biết em trốn ở trong chăn.” Thuần Vu Thừa từ từ dụ dỗ Lạc Ương Ương trong chăn, “Em ra ngoài, anh nói cho em một biện pháp thu thập Diệp Sa Nghiên, thế nào?”
Ngay từ đầu Lạc Ương Ương liền nghe ra giọng nói của Thuần Vu Thừa, vốn tính toán giả chết đến cùng, cuối cùng vẫn là không nhịn xuống, lặng lẽ lộ ra đôi mắt to sáng ngời.
Thu thập Diệp Sa Nghiên biện pháp?
Cái này cô phi thường có hứng thú.