Editor: May
Thuần Vu Thừa không dám tin tưởng nhìn chằm chằm bóng dáng Phong Thánh, khẽ mắng:
“Đáng chết, chừng nào thì cậu trở nên ấu trĩ có tâm kế như vậy hả? Lại lấy tôi làm súng dùng!”
Phong Thánh nghe được Thuần Vu Thừa khẽ mắng, nhưng anh giống như không nghe được, đầu cũng không quay lại một chút, tiếp tục đi về phía trước.
Thuần Vu Thừa bất đắc dĩ, Phong Thánh mặc kệ, cục diện rối rắm này còn phải để anh tới thu dọn.
“Dựa dựa dựa vào!” Nhìn mặt biển đen như mực, anh lại mắng một tiếng, “Lão tử lại đến vớt người!”
Anh mắng xong mới gọi điện thoại bảo thuyền trưởng dừng thuyền, lại kêu đội cứu hộ tới lần nữa.
Khi Diệp Sa Nghiên rơi xuống nước, không có mấy người nhìn thấy, nhưng sau khi vớt cô ta lên, người toàn bộ du thuyền đều biết.
Lạc Ương Ương chân trước vừa rơi xuống nước, Diệp Sa Nghiên chân sau cũng rớt xuống, dính dấp trong này được người suy nghĩ sâu xa.
Quan trọng là.
Dựa theo tính tình của Diệp Sa Nghiên, sau khi cô ta được vớt lên, không có khả năng an tĩnh đến một câu cũng không nói như vậy.
Lại liên tưởng đến cử chỉ kinh người lúc trước khi Phong Thánh cứu Lạc Ương Ương.
Khẳng định là nhà
họ Phong ra tay, Diệp Sa Nghiên mới có thể nhẫn như vậy.
Người có thể làm Phong Thánh vì cô mà gây ra náo động, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ, đều đáng giá người kiêng kị.
Tuy rằng không ai đưa ra nghi vấn với chuyện Diệp Sa Nghiên rớt xuống biển, nhưng đêm nay qua đi, rất nhiều lòng người đều nhớ kỹ cái tên Lạc Ương Ương này.
Hôm thứ tư nào đó.
Lạc Ương Ương không có tiết, đang định ngủ nướng, kết quả sáng sớm đã bị tiếng chuông đánh thức bám riết không tha.
Nắng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong, một cánh tay nhỏ tuyết trắng dò ra từ trong chăn, duỗi cánh tay dài sờ soạng đến di động trên tủ đầu giường.
Lạc Ương Ương nhắm mắt lại nhuyễn thanh nói: “Alo……”
“Ương Ương! Hôm nay công viên giải trí nửa giá! Nửa giá toàn trường nha! Ba giờ chiều chúng ta đi công viên giải trí thế nào?”