Editor: May
“Muốn đi công viên giải trí chơi?” Phong Thánh vùi đầu ở giữa tóc dài của Lạc Ương Ương, ngửi mùi tóc của cô.
“Ừ.” Phong Thánh mới vừa tỉnh ngủ giọng nói không lãnh trầm giống lúc trước, mang theo một tia nhu hòa, Lạc Ương Ương lại có thể cảm thấy giọng nói của anh mềm như bông, dễ nghe muốn chết.
“Đi cùng ai, đàn ông?” Trong giọng nói của Phong Thánh, không chút nào che dấu mang theo một chút nguy hiểm.
“Không phải!” Sao Lạc Ương Ương có thể nghe không ra cảnh cáo trong giọng nói của Phong Thánh, vội vàng phủ nhận, “Đi với Vưu Vưu, bạn học nữ.”
Cho dù đi ra ngoài với bạn học nam, cô cũng không có khả năng làm gì, Phong Thánh khẩn trương như vậy làm gì.
“Ba giờ chiều đi?” Phong Thánh tiếp tục hỏi.
“Ừ.” Lạc Ương Ương không nghi ngờ gì gật đầu với anh.
Bàn tay to của Phong Thánh di động ở trên người của Lạc Ương Ương vài cái, lại hôn một cái ở bên tai cô, tiếp đó rời giường.
Lạc Ương Ương vốn đang lo lắng, Phong Thánh sẽ đến bắt đầu vận động sáng sớm lại buông tha cô.
Nhìn thấy anh rời giường, kinh ngạc chớp mắt một cái.
Phong Thánh đứng ở trước giường, dáng người thon dài
đĩnh bạt hoàn toàn hấp thụ ánh sáng ở trước mắt Lạc Ương Ương.
Thấy cô nhìn chằm chằm anh, mày lạnh khẽ nhướng, nghiền ngẫm nói: “Như thế nào, lại đói bụng?”
Ánh mắt Phong Thánh quá mức nguy hiểm, Lạc Ương Ương lại không thể rõ ràng hơn, loại ánh mắt này của anh đại biểu cho ý tứ gì.
Cô theo bản năng lắc đầu, vội nói: “Không có! Tôi rất no!”
Ngủ cùng Phong Thánh lâu như vậy, nếu cô còn ngây thơ cho rằng, đói trong miệng Phong Thánh là đói bụng, cô chẳng phải là bị ngủ vô ích.
Phong Thánh nhìn Lạc Ương Ương vài lần, cuối cùng cũng không nói cái gì, toàn tiện khoác áo ngủ, liền rời khỏi phòng Lạc Ương Ương.
Lạc Ương Ương thở phào một hơi, cũng may tên cầm thú Phong Thánh này đi rồi.
Nếu buổi sáng lại đại chiến một hồi, hai cái chân của cô, buổi chiều không nhất định sẽ có sức lực đi chơi.