Editor: May
Thật ra, cô có tiền.
Ba phút sau.
Khi rời đi từ quán nướng BBQ, Lạc Ương Ương vuốt bụng nhỏ ăn đến phình phình, nói muốn đi dạo một chút.
Phong Thánh - người chưa từng đi bộ trên đường cái này, lại có thể phá lệ gật đầu, cùng cô tản bộ ở bên đường.
Ô tô ở một bên gào thét chạy qua, khi nghe đuôi ô tô đi ở bên đường, sắc mặt Phong Thánh rất không tốt, phi thường không tốt.
Càng làm cho Phong Thánh để ý chính là, sau khi hai người vai sóng vai đi chưa đến vài phút, Lạc Ương Ương lại có thể cười trộm lên.
Độ cung khóe miệng giơ lên của cô, anh nhìn thế nào cũng rất chói mắt: “Không được cười!”
“Ha ha ha ha!” Lạc Ương Ương càng không ức chế được ý cười, nháy mắt cười to ra tiếng.
Mặt tuấn Phong Thánh càng đen, mắt lạnh nhíu lại, tất cả lóe lên trong mắt đều là ánh sáng nguy hiểm.
“Ha ha ha……” Ánh mắt Phong Thánh mười phần cảnh cáo, Lạc Ương Ương cũng muốn không cười, nhưng cô không khống chế
được.
“Cô còn cười, có tin tôi ở chỗ này lên cô không!” Phong Thánh phóng đại chiêu.
Đáng chết!
Anh liền biết sẽ bị Lạc Ương Ương cười nhạo!
“Anh sẽ không, tổng tài Phong Đại dục vọng dâng lên ở bên đường, đầu đề này quá kính bạo, anh không ném nổi mặt mũi đâu.”
Tiếng cười của Lạc Ương Ương càng lảnh lót, cô cười đến che lại bụng nhỏ, chỉ thiếu ngồi xổm xuống thôi.
Cô là con gái, cô muốn mặt mũi.
Nhưng cô càng hiêu rõ, địa vị xã hội của Phong Thánh bày ở đàng kia, anh càng không ném nổi mặt mũi.
“Cho nên cô liền không có sợ hãi?” Một đôi mắt lạnh của Phong Thánh híp lại híp, lại đánh giá thật sâu Lạc Ương Ương một lần nữa.
Có phải anh thật sự đối với Lạc Ương Ương thật quá tốt rồi không?