Editor: May
Nghe nói nhà họ Tô sinh ra một cháu trai thiên phú y học cực cao, hẳn chính là Tô Phạm trước mặt này.
Lực chú ý của Tô Phạm chủ yếu dừng ở trên người Lạc Ương Ương, Phong thị chợt khiêu khích, hai tròng mắt thanh nhã của anh hiện lên một chút không vui.
Nháy mắt tiếp theo, ánh mắt Tô Phạm ‘ vèo ’ một chút nhìn về phía Phong Thánh, hai người cứ giằng co như vậy, giằng co không tiếng động.
“Phong tổng, tôi hỏi chính là Ương Ương, không hỏi ngài.” Giọng nói của Tô Phạm không sợ hãi chút nào.
Trực giác đàn ông làm mắt lạnh của Phong Thánh trầm xuống.
Tô Phạm và Lạc Ương Ương lớn gần bằng nhau, hẳn cũng là khoảng hai mươi tuổi.
Người tuổi này dám to tiếng với anh, nhưng chưa bao giờ có qua.
Nhưng mà, ánh mắt Tô Phạm nhìn anh, rõ ràng mang theo địch ý.
Những thứ này đều chỉ hướng về một chuyện.
Tô Phạm, thích vật nhỏ của anh?
Lạc Ương Ương có chút mắt to vô thố, khó hiểu lưu chuyển ở trên mặt hai người.
Không rõ sao trong chớp mắt, Phong Thánh và Tô Phạm liền giằng co.
“Tô Phạm, hôm nào em đi tìm anh, tụi em còn có việc, liền đi trước.”
Ánh
mắt Phong Thánh không quá thích hợp, có chút nguy hiểm, Lạc Ương Ương lo lắng nói thêm gì nữa sẽ xảy ra chuyện, vội từ biệt với Tô Phạm.
“Đi thôi.” Cô nói xong liền đi kéo cánh tay Phong Thánh.
Kết quả, Phong Thánh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Phạm, không chút sứt mẻ.
Lạc Ương Ương nóng nảy, đưa lưng về phía Tô Phạm, túm cánh tay anh cường ngạnh kéo, thấp giọng thúc giục nói: “Chúng ta đi, nhanh lên!”
Cuối cùng Phong Thánh liếc mắt nhìn sâu Tô Phạm một cái, mắt lạnh bễ nghễ cuồng vọng thiên hạ, tất cả đều là cảnh cáo giữa đàn ông cường hãn.
Ánh mắt Tô Phạm hơi hoảng, ánh mắt Phong Thánh càng làm cho anh chắc chắn.
Quan hệ giữa Phong Thánh và Lạc Ương Ương, không đơn giản.
Cuối cùng, ở trong nôn nóng thúc giục của Lạc Ương Ương, Phong Thánh động.