Editor: May
Sau đó, cô cười hì hì nhìn về phía Lạc Ương Ương, lập trường không kiên định chút nào liền a dua: “Không có.”
Lạc Ương Ương vô ngữ nhìn Vưu Vưu, Vưu Vưu tám chín phần mười là đang lừa cô.
Lúc này Phong Thánh không ở đây, cô cũng lười đi truy cứu.
Nếu sau khi trở về Phong Thánh tìm cô phiền toái, tự nhiên liền biết anh và Tô Phạm có từng gặp nhau hay chưa.
Buổi tối trở về, Phong Thánh ngoại trừ làm không biết mệt mỏi, cái gì cũng không nói.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lạc Ương Ương xem di động mới phát hiện, ba giờ rạng sáng Tô Phạm đã gửi một tin nhắn cho cô.
Tô Phạm: ‘ Ương Ương, cuộc sống của chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, nhất định sẽ. ’
Lạc Ương Ương nhìn chằm chằm di động nhìn nửa ngày, một lần lại một lần, nghiên cứu từng chữ từng chữ trong tin nhắn của Tô Phạm.
Tô Phạm đây là có ý tứ gì?
Anh muốn biểu đạt cái gì?
Lạc Ương Ương cân nhắc nửa ngày, cũng không suy nghĩ ra được tin nhắn này của Tô Phạm, rốt cuộc là có ý tứ gì.
Trong mơ hồ, cô đánh giá có liên quan với Phong Thánh, cho nên cô cũng không truy hỏi, chỉ trở
về một chữ ‘ vâng ’.
Tô Phạm say rượu đến đau đầu như muốn nứt ra, khi nhận được tin nhắn trả lời của Lạc Ương Ương, mới hậu tri hậu giác phát hiện.
Tối hôm qua anh ở dưới tình huống say đến bất tỉnh nhân sự, lại có thể đã gửi tin nhắn cho Lạc Ương Ương.
Cẩn thận xem xét cái tin nhắn kia, sau khi phát hiện không có sơ hở gì, anh mới may mắn chính mình không say rượu gửi loạn tin nhắn.
Một đêm đêm đen gió lớn.
Phong Thánh tình cảm mãnh liệt qua đi, ôm lấy Lạc Ương Ương, tiếng nói khàn khàn nói: “Ngày mốt là sinh nhật tôi.”
“À.” Lạc Ương Ương mỏi mệt đến cả người bủn rủn, sau khi ở trong lòng ngực Phong Thánh tìm một tư thế thoải mái, liền mí mắt cũng lười nâng lên một chút.
“……” Phong Thánh đợi nửa ngày, cũng không chờ được nửa câu sau của Lạc Ương Ương.
Anh cúi đầu vừa nhìn, Lạc Ương Ương đã vùi ở trong lòng ngực anh ngủ rồi.