Editor: May
Sau khi màn đêm buông xuống, ngoài cửa lớn nhà họ Phong, lục tục tới rất nhiều xe nổi tiếng.
Lạc Ương Ương nằm ngay đơ ở trên giường, một chút ý tưởng xuống lầu cũng không có.
‘ cốc cốc cốc ’ tiếng gõ cửa lại vang lên, Lạc Ương Ương cũng không rời giường mở cửa, chỉ có vô khí lực hô: “Vào đi.”
Tám chín phần mười là mẹ cô tới thúc giục cô xuống lầu.
Hu hu……
Cô có thể làm một rùa đen rúc đầu, trốn ở trên lầu không?
Phong Thánh đẩy cửa ra tiến vào phòng ngủ, phát hiện Lạc Ương Ương đến đèn cũng không bật.
“Cô đang làm gì?” Phong Thánh giơ tay liền ấn chốt mở ở bên cửa.
Trong phút chốc, ánh đèn phòng ngủ sáng lên.
Chùm tia sáng đâm vào đôi mắt nhắm chặt của Lạc Ương Ương, nhanh chóng giơ tay che ở trước mắt.
Sau khi thích ứng ánh đèn, cô chợt ngồi dậy một chút: “Sao anh vào được?”
“Không phải cô bảo tôi vào đi sao?” Mắt lạnh của Phong Thánh thoáng nhìn, thản nhiên tự đắc đi về phía cô.
“Không phải, anh, anh tiến vào làm gì?” Lạc Ương Ương có chút khẩn trương nhìn về phía cửa, anh đến cửa cũng chưa đóng, “Bị người nhìn
thấy thì làm sao bây giờ?”
Đã nói ở nhà phải khiêm tốn rồi mà!
Sao Phong Thánh có thể nghênh ngang tiến vào phòng cô như vậy!
“Nhìn thấy liền nhìn thấy, tốt xấu gì ở dưới một mái hiên, anh hai tiến phòng cô rất bình thường.”
Sau khi Phong Thánh đương nhiên trở về một câu, anh tây trang phẳng phiu dáng người hoàn mỹ, đặt mông ngồi ở mép giường.
Anh nhấc cằm nhỏ trơn mềm của Lạc Ương Ương lên, thần sắc đứng đắn hơi rút đi, nghiền ngẫm ái muội nói: “Tôi cũng sẽ không ăn cô, cô khẩn trương như vậy làm gì?”
“Anh đừng nháo!” Lạc Ương Ương ‘ bốp ’ một tiếng nhanh chóng đánh rớt tay Phong Thánh, “Bị người nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”
“Tôi khẩn trương thì làm sao?” Lạc Ương Ương bỗng nhiên đứng lên rời xa Phong Thánh, thật cẩn thận nhìn cửa vài lần, “Hơn nữa anh ăn còn ít ư?”