Editor: May
Vương bát đản!
“Cong lưng xuống.” Phong Thánh ngồi bất động, trực tiếp phân phó nói.
“Làm gì?” Tuy Lạc Ương Ương khó hiểu, rồi lại khuất phục ở dưới dâm uy của Phong Thánh lần nữa.
Phong Thánh cũng không dong dài, nhéo cằm nhỏ của Lạc Ương Ương kéo đến trước mặt chính mình, không nói hai lời liền hôn lên.
Lạc Ương Ương đột nhiên không kịp phòng ngừa, thiếu chút nữa bị kéo đến ngã vào trên người Phong Thánh.
May mắn cô đúng lúc vươn tay chống ở trên lưng ghế sô pha, lúc này mới không đụng phải ngực Phong Thánh.
Hai tay Lạc Ương Ương khí phách chống ở bên cạnh người Phong Thánh, vừa định phản kháng, Phong Thánh liền buông cô ra.
Cằm bị chế trụ vừa nhận được giải thoát, cô vội vàng ngồi dậy.
Cô nhanh chóng liếc mắt nhìn cửa một cái, không có ai.
“Anh làm tôi sợ muốn chết!” Lạc Ương Ương mắt giận trợn lên, tức giận căm tức nhìn Phong Thánh.
“Đi thay lễ phục, thay xong thì nhanh xuống dưới.” Phong Thánh đứng dậy, làm lơ lửa giận của Lạc Ương Ương, “Lễ vật thứ hai tối nay lại đến
thu.”
Bàn tay lớn của anh dùng sức xoa nhẹ ở trên đỉnh đầu của Lạc Ương Ương vài cái, sau đó rời đi.
Lạc Ương Ương nhìn Phong Thánh đi ra ngoài còn giúp cô đóng cửa phòng, tâm tư phập phập phồng phồng không an tĩnh được.
Phong Thánh tiến vào chính là vì đùa giỡn cô?
Lưu manh!
Đại lưu manh!
Lễ phục Phong Thánh chọn cho Lạc Ương Ương, đặc biệt bảo thủ.
Không lộ ngực không lộ chân, lễ phục hai vai màu hồng nhạt, làn váy đều dài đến muốn phết đất.
Phong Thánh đã tới thúc giục cô, Lạc Ương Ương không dám không đi xuống.
Cô thay lễ phục, cũng không trang điểm, xõa một đầu tóc thẳng đen liền xuống lầu.
Không khỏi chọc người chú ý, cô cố ý đi từ cửa sau đến vườn hoa.