Editor: May
“……” Lạc Ương Ương tức khắc nghẹn lời không đủ tự tin, ánh mắt chỉ hơi lóe tiếp tục giải thích, “Tôi lại không phải Phong Thánh, ai biết anh ta nghĩ như thế nào.”
Xong rồi.
Quan hệ của cô và Phong Thánh, sẽ không cứ như vậy lộ ra ngoài ánh sáng chứ?
Ngàn vạn không cần a!
“Mặc kệ Phong Thánh nghĩ như thế nào, Lạc Ương Ương, tôi cảnh cáo cô!” Diệp Sa Nghiên đột nhiên cúi người tới gần Lạc Ương Ương, “Không cho phép đánh chủ ý lên Phong Thánh! Nếu không……”
“Nếu không cái gì?” Ánh mắt Diệp Sa Nghiên quá mức ác độc, nhìn đến Lạc Ương Ương co rúm bả vai nhỏ lại một chút.
Nhìn Lạc Ương Ương bị hù dọa, ánh mắt Diệp Sa Nghiên liền thu lại, cười mỹ diễm: “Tin tưởng tôi, cô sẽ không muốn biết.”
Ngữ khí cảnh cáo tẩm nước độc của Diệp Sa Nghiên, làm lưng Lạc Ương Ương phát lạnh, nhớ tới buổi tối cô thiếu chút nữa bị người chà đạp hư.
Mang theo tươi cười người thắng, Diệp Sa Nghiên đứng dậy rời đi, trong giây lát dung nhập vào nhóm danh viện ăn uống linh đình.
Lạc Ương Ương nhìn nửa khối bánh kem nhỏ trước mặt, đột nhiên liền không có muốn ăn.
Phong Diệc
Hàm là dạng người gì?
Nếu thật sự giống Diệp Sa Nghiên nói vậy, Phong Diệc Hàm thích Phong Thánh.
Vậy thì xong đời, cô và Phong Diệc Hàm khẳng định không ở chung được.
Tiệc sinh nhật của Phong Thánh, đơn giản là một hồi yến hội thương nghiệp, một đống lớn tinh anh thương giới, tất cả đều mượn cơ hội nói hợp tác trên thương nghiệp.
Khi yến hội tiến hành đến một phần ba, Lạc Ương Ương không ăn cơm chiều ngồi không yên, đứng dậy đi về phía khu thực phẩm.
Đi đến một nửa, cô phát hiện đám người phụ cận có chút xôn xao.
Nhìn lại theo tầm mắt mọi người, cô liếc mắt một cái liền thấy được trong đám người hạc trong bầy gà, Phong Thánh tự mang ánh sáng rực rỡ.
Phong Thánh dưới ánh đèn đàng nói điện thoại, khiến cho xôn xao nói nhỏ, là Đôrêmon.hoạt hình quá mức bắt mắt trên di động.