Editor: May
Lạc Ương Ương không có chút hứng thú nào với yến hội, khi cô ăn đến không sai biệt lắm, nghĩ có nên trốn về phòng hay không.
Một đám người đi đến gần cửa lớn, lại xôn xao lên lần nữa.
“Tôi nhìn thấy Phong Ngật!”
“Nhìn thấy ai? Phong Ngật?”
“Thật là Phong Ngật đã trở lại!”
“……”
Kinh hô cao thấp ra hai chữ ‘ Phong Ngật ’, Lạc Ương Ương nghe đến tâm thần hơi động, tựa như dây thần kinh nào đó bị người đột nhiên khiêu khích một chút.
Tầm mắt lướt qua dòng người chen chúc xô đẩy, Lạc Ương Ương nhìn thấy lối vào vườn hoa, có một đạo thân ảnh thon dài đi tới.
Cô không tự giác đứng lên, duỗi đầu nhìn xung quanh.
Hai tay nhỏ của Lạc Ương Ương nắm chặt một chút.
Phong Ngật, thật sự đã trở lại?
Trong đám người rậm rạp, Phong Thánh thân cao gần một mét chín đặc biệt nổi bật.
Tầm mắt Lạc Ương Ương khóa chặt sau cái ót của Phong Thánh, rất nhanh liền thấy được Phong Ngật thân cao ngạo người.
Hai anh em bọn họ
ôm nhau một chút.
Phong Thánh đưa lưng về phía Lạc Ương Ương, cô nhìn không tới biểu tình của Phong Thánh.
Cô có thể rõ ràng nhìn thấy, là khuôn mặt soái khí ôn nhu như ngọc làm người giống như tắm mình trong gió xuân của Phong Ngật.
Rực rỡ lóa mắt, cao quý đến làm trong lòng Lạc Ương Ương cứng lại.
Phong Ngật, thật sự đã trở lại.
Miễn cho bị người phát hiện dị thường, Lạc Ương Ương yên lặng ngồi xuống.
Bởi vì Phong Ngật xuất hiện, trên yến hội càng náo nhiệt phi phàm.
Kông hợp với không khí hiện trường, phỏng chừng chỉ có Lạc Ương Ương trốn trong góc trở nên hơi âm trầm.
Phong Ngật đã trở lại, cô phải làm sao bây giờ?