Editor: May
Trong lo lắng khẩn trương, Phong Diệc Hàm bỗng nhiên đẩy Lạc Ương Ương ra, nóng vội chạy về phía Phong Thánh: “Anh hai!”
Không biết có phải Phong Diệc Hàm cố ý hay không, cô ta đẩy thật sự mạnh.
Lạc Ương Ương bị đẩy đến liên tục lui về phía sau, mãi cho đến phía sau lưng đánh vào trên vách tường hành lang, lúc này mới ổn định lui thân thể về phía sau.
Khi Phong Thánh nhìn thấy Lạc Ương Ương bị đẩy đến thiếu chút nữa té ngã trên đất, mắt lạnh chợt trầm xuống.
Phong Diệc Hàm chạy một chút, khi ở chỉ còn cách Phong Thánh một mét xa, lập tức ngừng lại.
Cô ta khắc sâu biết được.
Anh hai có thói quen sạch sẽ, không thích người khác dựa vào anh quá gần, cho dù cô là em gái, phạm vào điều này, anh cũng không cho sắc mặt tốt.
“Anh hai, em không về kịp sinh nhật của anh, thực xin lỗi.” Phong Diệc Hàm hơi ngửa đầu, ủy khuất bĩu môi cau mày, ánh mắt tham lam tập trung vào Phong Thánh.
Phong Diệc Hàm cố ý phóng mềm ngữ điệu làm nũng, giọng nói nũng nịu khiến người nghe đến xương cốt đều tê dại.
Chỉ là.
Cố tình Phong Thánh được lấy lòng ở trước mắt, sau khi nhìn thấy Lạc Ương Ương không có việc gì, lúc này mới thu hồi tầm mắt dừng ở
trên người cô.
Mắt lạnh của anh tùy ý chuyển một cái, lãnh liếc Phong Diệc Hàm: “Không quan hệ.”
Biểu tình nhìn như ủy khuất thật ra là làm nũng của Phong Diệc Hàm liền thu lại, dào dạt nâng lên một chút tươi cười xinh đẹp:
“Anh hai, đến trễ nhưng em vẫn muốn tặng lời chúc phúc, sinh nhật vui vẻ, lễ vật em mang về cho anh, hiện tại liền lên lầu tặng cho anh!”
Tốc độ nói chuyện của cô ta rất nhanh, lực hành động cũng phi thường mau, nói xong xoay người liền chạy.
Phong Diệc Hàm quay người lại, liền thấy được Lạc Ương Ương dựa vào ven tường.
Lúc chạy qua bên người Lạc Ương Ương, cô ta hung tợn giận trừng mắt nhìn Lạc Ương Ương một cái, tựa như đang cảnh cáo cái gì.
Phong Diệc Hàm cứ như vậy lên lầu, hành lang chỉ còn lại có Lạc Ương Ương và Phong Thánh.
“Phòng này rất đặc biệt sao?” Lạc Ương Ương chỉ vào cửa phòng ngủ mở rộng ra của mình, dò hỏi Phong Thánh.