Editor: May
“Anh ba.” Phong Diệc Hàm lẩm bẩm ra tiếng.
Xe anh hai luôn không để cô ngồi, nhưng hiện tại, anh lại có thể cho Lạc Ương Ương ngồi.
Còn muốn đưa cô ta đi học?
Đều là em gái, mà cô ta còn là em gái ở chung mười mấy năm, rõ ràng là cô ta càng quan trọng hơn mới đúng.
Lạc Ương Ương mới đến mấy ngày, dựa vào cái gì đãi ngộ tốt hơn cô nhiều như vậy?
“Ừ.” Phong Ngật nhìn xe đi xa, cũng lâm vào trầm tư.
“Anh hai giống như rất thích em gái kế này?” Tầm mắt Phong Diệc Hàm, vẫn dính ở trên thân xe đi xa.
Đã nói muốn lấy lễ vật cho anh hai, nhưng anh lại không đợi cô.
Anh vì đưa Lạc Ương Ương đi học, lại có thể đến quà cô tặng cũng không cần, cứ như vậy liền đi.
Mắt nhuận của Phong Ngật càng lúc càng thâm thúy, lại chỉ cười ôn nhuận: “Đều là người một nhà, không thích chẳng lẽ còn chán ghét?”
“Vậy còn anh?” Lúc này Phong Diệc Hàm mới nghiêng đầu nhìn về phía Phong Ngật, “Anh ba, anh cũng thích em gái kế này sao?”
Phong Diệc Hàm liên tiếp chớp đôi mắt vài cái, cô ta có chút khẩn trương.
Toàn bộ nhà họ Phong, đối với cô tốt nhất chính là Phong Ngật.
Cô
không muốn Phong Ngật cũng bị Lạc Ương Ương đột nhiên xông ra này cướp đi.
“Đương nhiên thích, em ấy là em gái.” Phong Ngật rũ mắt nhìn về phía Phong Diệc Hàm, cho người ta cảm giác vẫn là ôn nhuận thân thiết như cũ.
“Anh ba!” Phong Diệc Hàm đột nhiên bắt lấy tay anh, ngữ khí có chút vội vàng, “Em và Lạc Ương Ương, anh càng thích ai hơn?”
Mắt ôn nhuận của Phong Ngật thâm trầm không ít, trầm mặc vài giây, mới nói: “Hai đứa đều là em gái, anh đều thích.”
Có một số việc, anh biết, anh hai biết, Hàm Hàm cũng biết.
Nhưng càng có vài chuyện, cho dù tất cả mọi người đều trong lòng biết rõ ràng, nhưng cũng không thể đâm thủng.
“Nếu nhất định phải chọn một người thì sao?” Phong Diệc Hàm không thuận theo không buông tha truy hỏi, còn đi tới phía trước thêm một bước, thân thể dán Phong Ngật, “Em và Lạc Ương Ương, anh thích ai hơn?”