Editor: May
“Vậy tôi cũng không muốn!” Lạc Ương Ương cứng cổ, kiên cường đấu tranh, “Bị phát hiện sẽ bị chết rất thảm!”
Phong Thánh vui đùa cái gì vậy?
Là muốn cô ở chung với anh sao?
Dùng một đao bổ cô đi!
“Tôi có một biệt thự cách trường học cô rất gần, dọn qua ở cô đi học cũng tiện.” Bàn tay to của Phong Thánh chuyển thành nhẹ nhéo khuôn mặt nhỏ phấn nộn của Lạc Ương Ương, “Bị phát hiện liền phát hiện, em gái ở nhà anh trai, có vấn đề gì sao?”
“Chính là, chính là……” Đầu dưa của Lạc Ương Ương cấp tốc chuyển động, nỗ lực nghĩ lý do cự tuyệt hợp lý, “Mẹ tôi sẽ không đồng ý!”
“Ai bảo cô nói cho mẹ cô biết? Cô liền nói sắp cuối kỳ, muốn ở trường học ôn tập.” Phong Thánh nói đến đương nhiên.
“Đây không phải là gạt người sao?” Lạc Ương Ương càng kích động.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng lừa mẹ cô.
Còn nữa, mục đích lừa mẹ cô, còn là vì tiện ngủ với Phong Thánh, đây tính chuyện tạo nghiệt gì.
Cô đây là bất hiếu!
“Không muốn nói?” Mắt lạnh của Phong
Thánh liếc một cái, “Vậy cô đừng nói gì hết, để tôi nói với mẹ cô.”
“Anh nói với mẹ tôi? Anh muốn nói như thế nào?” Lần này Lạc Ương Ương không đơn thuần chỉ kích động, còn khẩn trương đến lo lắng đề phòng, “Không cho phép anh nói bậy với mẹ tôi!”
“Tôi chỉ cho cô thời gian một đêm, ngày mai liền dọn.” Chủ nghĩa độc tài của Phong Thánh lại bá đạo bộc lộ ra lần nữa, “Cô nói hay là tôi nói, chính cô quyết định.”
Lạc Ương Ương nhìn Phong Thánh tâm ý đã định, trong lòng tuy rằng nghẹn một cổ lửa giận.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn là gục bả vai nhỏ xuống, buông lỏng xuống dưới: “Tôi nói.”
Ai biết Phong Thánh có thể nói bậy ở trước mặt mẹ cô không.
“Bé ngoan.” Vì khen thưởng Lạc Ương Ương, Phong Thánh cắn một ngụm ở trên miệng anh đào nhỏ của cô.