Editor: May
“Phong Diệc Hàm nghĩ như thế nào là chuyện của cô ta, anh mặc kệ cô ta.” Phong Thánh trực tiếp gọi cả tên lẫn họ của Phong Diệc Hàm.
Phong Ngật thầm than một tiếng, nói tiếp: “Anh hai, anh để Ương Ương ở lầu ba, rốt cuộc là giúp em hay là anh có tư tâm?”
Trưởng bối ở lầu hai, Ương Ương tự nhiên không thể ở đó.
Nhưng anh hai từ nhỏ đã từng nói qua, cự tuyệt ở cùng tầng lầu với bất kỳ kẻ nào.
Cho nên, Ương Ương đến nhà họ Phong, nên là ở lầu bốn, ở cùng anh và Hàm Hàm mới đúng.
Anh vốn tưởng rằng, anh hai không cho Ương Ương ở lầu bốn, là không muốn quấy rầy anh và Hàm Hàm.
Hiện tại xem ra, chưa chắc.
“Ngay từ đầu thật là giúp em.” Phong Thánh vẫn không dấu diếm.
Lạc Ương Ương thích Phong Ngật, Phong Ngật lại có tư tâm với Phong Diệc Hàm, bọn họ ở một tầng lâu, còn không biết lăn lộn như thế nào.
“Sau đó thì sao?” Phong Ngật nhướng nhướng mày.
“……” Phong Thánh liếc Phong Ngật, không nói lời nào.
“Được, em đã biết.”
Phong Ngật vừa nhấc tay, hai người liền kết thúc đề tài này.
Khi Phong Ngật đi ra từ phòng sách, đã là chuyện một tiếng rưỡi sau đó.
Lạc Ương Ương và mẹ trò chuyện xong, lúc đi lên từ dưới lầu, vừa lúc gặp Phong Ngật ở cửa cầu thang.
“Anh, anh ba.” Bộ dáng Lạc Ương Ương tâm sự nặng nề, đột nhiên nhìn thấy Phong Ngật, khẩn trương đến mở miệng liền nói lắp lên.
“Ừ……” Trên mặt Phong Ngật treo nụ cười ấm áp ôn nhuận như ngọc, tinh tế đánh giá Lạc Ương Ương, “Ương Ương càng lớn càng xinh đẹp.”
Nhìn vẻ thanh thuần trên khuôn mặt nhỏ non nớt này, khó trách anh hai sẽ coi trọng cô.
“……” Khuôn mặt nhỏ của Lạc Ương Ương đỏ lên, hàng mi dài hung hăng rung động, cúi mặt không dám nhìn thẳng Phong Ngật.
Đôi tay rũ ở bên người Lạc Ương Ương, lặng lẽ để ở sau lưng, khẩn trương nắm chặt.
Anh ba nói cô xinh đẹp……