Editor: May
Dưới ánh đèn sáng ngời, phòng ngủ Phong Thánh là hệ màu đen ám trầm, giống như con người của anh, lãnh ngạnh cứng rắn.
Nhìn chằm chằm giường màu xanh biển đặc biệt lớn ở giữa phòng kia, Lạc Ương Ương quay đầu liền đi: “Tôi muốn về phòng của mình!”
Ở trong phòng này, cô không có cảm giác an toàn.
“Không cho phép!” Phong Thánh di chuyển bước chân một chút, thân hình cường tráng liền ức hiếp lên cô.
Trong chớp mắt, vật nhỏ đã bị anh đè ở phía sau cửa, khóa ở trong lòng ngực của anh.
Phong Thánh cắn một ngụm lên lỗ tai nhỏ trắng nõn của cô: “Mẹ cô nói như thế nào?”
Lỗ tai bị cắn ái muội một cái, bả vai nhỏ của Lạc Ương Ương lập tức co rúm lại.
Cô biết Phong Thánh hỏi đến là cái gì: “Bà ấy đồng ý để tôi ở trường học không trở về nhà.”
“Ừ.” Phong Thánh đáp nhẹ một tiếng, bắt đầu cởi quần áo của Lạc Ương Ương.
“Đừng.” Lạc Ương Ương ý đồ ngăn cản, “Tôi còn chưa tắm rửa.”
“Vừa lúc.” Sau khi lưu loát cởi rớt áo trên của Lạc Ương Ương, Phong Thánh bế ngang cô lên liền đi về phía
phòng tắm, “Tôi giúp cô tắm.”
Dù Lạc Ương Ương không muốn hơn nữa, cũng chiến đấu hăng hái với Phong Thánh từ phòng tắm tới trên giường lớn.
Nửa đêm đầu đêm nay, cô lại lần nữa không có liên quan gì với giấc ngủ.
Cuối tuần.
Gió đầu mùa đông thổi nhẹ trên đường phố.
Lạc Ương Ương và Vưu Vưu tay khoác tay đi dạo phố.
Lần lượt đi thoáng qua một người lại một người đi đường xa lạ, tâm tình Lạc Ương Ương xuống thấp mấy ngày, lẩm bẩm nói: “Vưu Vưu, Ngật học trưởng đã trở lại.”
“À.” Vưu Vưu chỉ lo vùi đầu uống cà phê.
Khi Lạc Ương Ương bất mãn với phản ứng mức lãnh đạm của cô, trừng mắt nhìn cô.
Lúc này cô mới chậm nửa nhịp ngẩng đầu, đôi mắt bình thường tràn đầy khiếp sợ: “Ngật học trưởng? Phong Ngật!”
“Ừ.” Lạc Ương Ương yên lặng gật đầu.