Editor: May
Lúc còn ở nhà, hai người giống như yêu đương vụng trộm, vừa dọn ra, còn không phải là chính thức ở chung.
Hai chữ ở chung này, vẫn luôn đảo quanh ở trong đầu Lạc Ương Ương, cô càng nghĩ càng ủy khuất.
Cũng càng nghĩ càng không rõ, cô và Phong Thánh, sao lại đi tới một bước này.
“Tôi quả là một bé ngoan!” Mặt búp bê kiều nộn động lòng người của Vưu Vưu đều là lo lắng, “Ương Ương, cậu và Phong Thánh dây dưa thêm nữa, khi nào thì ngừng hả?”
Cũng may cô biết Ương Ương là bởi vì hạnh phúc hôn nhân của mẹ, mới bị ép ở cùng Phong Thánh.
Bằng không, cô thật muốn mắng tỉnh cô ấy, làm người không thể sa đọa như vậy!
“Không biết.” Mắt to của Lạc Ương Ương ngừng sáng rọi.
Cô cũng muốn biết, quan hệ không thể gặp người của cô và Phong Thánh này, khi nào mới có thể kết thúc được.
“Ương Ương, tớ biết cậu là vì dì mới ép dạ cầu toàn, nhưng mà……” Vưu Vưu không đành lòng nhìn bạn thân thống khổ như vậy, “Cậu vì hạnh phúc của dì ủy khuất chính mình, nhưng cậu có nghĩ tới hạnh phúc của mình không?”
Nếu dì Lạc biết Ương Ương vì dì ấy, hy sinh lớn như vậy, dì ấy khẳng định sẽ rất
thương tâm.
Tay nắm chặt ly cà phê của Lạc Ương Ương, ly giấy thiếu chút nữa bị cô siết bẹp.
“Mẹ tớ một thân một mình nuôi lớn tớ không dễ dàng, bà ấy thật vất vả mới tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình, tớ không thể tự tay hủy diệt, đó là bất hiếu.”
Lạc Ương Ương cười chua xót, cô không phải không nghĩ tới vấn đề này.
Chỉ là, cô không đành lòng.
Nếu cô và mẹ chỉ có thể có một người hạnh phúc, cô tình nguyện hy sinh chính mình.
Vưu Vưu không muốn để bạn tốt vẫn luôn nghĩ những thứ này, lôi kéo cô ấy liền đi về phía trung tâm thương mại: “Đi, chúng ta đi mua quần áo xinh đẹp!”
Một đường nhìn xem mua mua, tâm tình Lạc Ương Ương ngược lại tốt không ít.
Hai người tiến vào một cửa hàng chuyên bán trang phục nữ, Lạc Ương Ương đứng ở trước một kiện áo khoác, thình lình liền nghe được phía sau truyền đến giọng nói châm chọc của Phong Diệc Hàm: