Editor: May
“Vị tiểu thư này?” Nghe đến đó, nhân viên cửa hàng dù chức nghiệp hơn nữa, tươi cười trên mặt cô ta cũng không nhịn được.
Chỉ thấy ánh mắt cô ta hơi sắc bén nhìn Lạc Ương Ương: “Tôi giúp cô gói quần áo lại, xin theo tôi đến quầy tính tiền được không?”
Quần áo bị dội dính cà phê, quần áo này chẳng khác nào phế đi.
Tổn thất này cô không đảm đương nổi, trong tiệm cũng sẽ không tính tiền cái áo này.
“Từ từ!” Vưu Vưu hô to một tiếng, ngăn cản nhân viên cửa hàng ý đồ đưa Lạc Ương Ương đến quầy.
Phong Diệc Hàm và Diệp Sa Nghiên liếc nhau, hai người đều cười, vui sướng khi người gặp họa chờ Lạc Ương Ương làm sao giải quyết chuyện này.
“Ương Ương, trên người của cậu có bao nhiêu tiền?” Vưu Vưu tiến đến bên tai Lạc Ương Ương, thấp giọng thì thầm, “Tớ chỉ có một ngàn sáu.”
Rốt cuộc trong ví tiền của mình có bao nhiêu tiền, tuy rằng Lạc Ương Ương không rõ lắm, nhưng số đại khái vẫn là biết được: “Không vượt quá hai ngàn.”
“Vậy thì làm sao bây giờ? Tiền của chúng ta cộng lại, đến số lẻ cũng không đủ.”
Vưu Vưu nhìn nhân viên cửa hàng đứng ở một bên, cũng không tính toán buông tha các cô, khổ lôi kéo khuôn mặt búp bê.
Đều do cô, một hai phải tiến vào cửa
hàng đắt như vậy, không tiến vào dạo cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Xe Phong Thánh đi qua con đường phía trước trung tâm thương mại, anh lơ đãng nghiêng đầu một cái, liếc đến cửa sổ sát đất lầu hai phố đối diện, có một hình bóng quen thuộc.
Đột nhiên nhìn thấy Lạc Ương Ương, anh cũng không có suy nghĩ gì, nhưng nhìn kỹ xuống, lại phát hiện không chỉ có một mình Lạc Ương Ương anh quen biết.
“Dừng xe.” Một tiếng quát lạnh đột nhiên quanh quẩn ở bên trong xe.
Người bên cạnh Lạc Ương Ương tên Vưu Vưu, bạn tốt của cô, anh biết.
Về phần Phong Diệc Hàm và Diệp Sa Nghiên đứng ở đối diện hai người, hai người này cũng không phải là đèn cạn dầu gì.
Cách cửa kính trung tâm thương mại, tầm mắt Phong Thánh dừng lại một hồi lâu.
Cho rằng mấy người chỉ là đi dạo phố ngẫu nhiên gặp được, khi anh muốn thu hồi tầm mắt, lại nhìn thấy Phong Diệc Hàm đẩy Lạc Ương Ương một phen.