Editor: May
“Em gái kế của anh ta.” Phong Hành bưng cà phê lên nhẹ nhấp một ngụm.
Ánh sáng từ ngoài cửa kính chiếu tiến vào, mắt đào hoa nửa híp trên sống mũi cao thẳng của anh ta, có một nửa chìm ở trong bóng tối, làm cả người anh ta ngoại trừ tà mị, càng nhiều thêm một tia hơi thở âm lãnh.
Đây là một người đàn ông yêu nghiệt chỉ lộ ra sườn mặt, cũng đã đủ làm phụ nữ mê muội điên cuồng.
“Em gái kế?” Tuy rằng đáp án này làm người đàn ông hói đầu giật mình, nhưng ông ta nên biết là chuyện gì xảy ra, chỉ nhàn nhạt nói, “Không nghĩ tới Phong tổng là một người cao lãnh như vậy, đối với đứa con gái của mẹ kế này cũng không tệ lắm.”
“Là rất không tồi.” Phong Hành cười tà mị, mắt đào hoa lại càng âm lãnh, “Chỉ sợ tình cảm tốt đến nhà họ Phong muốn sóng gió rồi.”
“Có ý tứ gì?” Người đàn ông hói đầu không hiểu rõ hàm nghĩa trong những lời này của Phong Hành.
“Ông không cần phải hiểu.” Mắt đào hoa của Phong Hành lại nhìn xuống lần nữa, Lạc Ương Ương đã bị Phong Thánh nhét vào trong xe.
Phong Thánh đuổi tài xế xuống xe, chính anh tự mình lái xe.
Đi vào, cùng lúc Phong Thánh khởi động xe, thẻ đen trong
tay cũng vung lên, ném về phía ghế lái phụ.
Lạc Ương Ương vừa thấy thẻ đen đột nhiên bay đến trên đùi, liền giống như bị người rút lông.
Cô tức giận đến nắm thẻ đen lên, dùng sức ném lại cho Phong Thánh: “Phong Thánh! Anh đừng quá phận! Anh thật xem tôi đem bán rồi hả?”
Phong Thánh sửng sốt một chút, tiếp đó cầm lấy thẻ đen quăng rơi ở trên người anh, lại ném cho Lạc Ương Ương lần nữa: “Đáng chết! Ai nói cô đem bán?”
Người phụ nữ của anh, cho cô tiền dùng thì sao?
Đây có gì sai chứ?
Lạc Ương Ương bị gảy nghịch lân loền dựng lông lên, cơn tức hiển nhiên còn muốn lớn hơn Phong Thánh, lại lần nữa nắm thẻ đen lên ném về: “Nếu tôi nhận thẻ của anh……”
“Còn dám ném trở về, lão tử giết chết cô!” Phong Thánh đột nhiên quát lạnh một tiếng.
Cánh tay giơ lên của Lạc Ương Ương chợt ngừng lại, thẻ đen trong tay bị cô gắt gao nắm chặt.
Cô không thể phủ nhận, trong lòng cô có chút sợ Phong Thánh.